Hạ An vừa mệt mỏi vừa buồn bực. Hắn cảm thấy bản thân mình dường như đã nghĩ Xuân thành này quá tốt đẹp, nghĩ rằng sau khi đến Xuân thành sẽ được sống những ngày tháng vinh hoa phú quý nhưng lại khiến bản thân rơi vào cuộc sống mệt nhọc như địa ngục trần gian.
Không nói đến chuyện Tô Tô đã đến Xuân thành, Hạ An không dám công khai xuất đầu lộ diện, nếu như hắn dám lộ diện, Hoa Hoa cũng không cho không cho phép hắn ra ngoài dễ dàng. Không chỉ Hạ An không thể ra ngoài dễ dàng mà mỗi nhân viên nghiên cứu ở đây đều giống như ngồi tù. Mỗi ngày nghiên cứu xong thì đi ngủ, tỉnh dậy thì tiếp tục nghiên cứu. Ngoài lúc ăn cơm đi vệ sinh thì không hề có một chút thời gian tự do rảnh rỗi.
Cuộc sống như vậy còn không bằng cuộc sống của Hạ An lúc trước mạt thế. Trước mạt thế, dù sao hắn cũng cũng là một người thành công, có một phòng thí nghiệm riêng và một đám trợ lý. Hắn cũng có cuộc sống riêng, có thể dựa vào nghiên cứu được ra vào những nơi cao cấp, thậm chí cũng có phụ nữ để thỏa ham muốn.
Đến thôn Bát Phương, mặc dù cuộc sống không bằng lúc trước, nhưng nghiên cứu mệt hắn còn có thể ra ngoài đi dao, hít thở không khí trong lành, thậm chí có thể chạy nhảy, dù có lăn trên mặt đất cũng không có ai quản hắn. Cuộc sống tự do tự tại như một con ngựa hoang.
Nói thật, Hạ An đến đây ngày nào cũng giống như bị người khác cầm roi da đuổi đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848822/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.