Gió đêm thoảng qua, Tiểu Ái trên ngực Tô Tô chỉ về tia sáng phía trước, véo von, “Mẹ… mẹ… kia... kia…”
Ý Tiểu Ái là muốn Tô Tô đưa mình đi về phía tia sáng đó. Tô Tô đặt tay lên môi “suỵt” để Tiểu Ái không nói nữa. Cô vừa đưa Tiểu Ái về phía tia sáng đó thì thấy cửa phòng phía trước mở ra, mấy cô gái cười đùa xuất hiện.
“Anh đẹp trai ơi, anh ở đây một mình à?”
Người lên tiếng là cô chị cả mười lăm tuổi, theo sau là ba cô em mười bốn tuổi. Bọn họ đi về phía ánh sáng. Tô Tô đứng trong bóng tối nhìn theo bọn họ, lúc sau mới nhận ra tia sáng đó phát ra từ tay Diệp Dục.
Có lẽ anh đứng canh cảm thấy nhàm chán nên ngồi nghịch dị năng. Diệp Dục nhíu mày ngẩng đầu thì thấy bốn cô bé đáng ra phải ngồi đợi trong phòng, viết kiểm điểm. Diệp Dục đứng thẳng lên xùy một tiếng:
“Quay về! Không được ra ngoài!”
“Ôi… sao mà ghê thế!”
“Đúng rồi… anh đừng ghê thế đi. Bọn em còn nhỏ mà!”
Đám ranh con cười hì hì rồi lại vòng quanh Diệp Dục. Diệp Dục vội vàng lùi tránh ra, hạ giọng quát, “Đứng lại! Tôn trọng người khác chút?!”
“Có gì mà không tôn trọng? Anh Diệp, gọi là anh Diệp phải không?! Trời tối người yên, chị Tô không ở đây, bọn em lại đang chán. Hay anh đi với bọn em, kể cho bọn em thành tích của anh đi?!”
Ha ha… Tô Tô ẩn trong bóng tối phì cười. Mấy con nhãi này quyến rũ đàn ông dở quá, chẳng có tí trình độ nào. Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848812/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.