Đến lúc đó có thể bảo Tô Tô quản lý trại trẻ mồ côi được không? Một mình cô nuôi một đứa trẻ đã đủ mệt mỏi, còn có sức để quản hơn trăm đứa hay sao?
Vì thế dù nhà họ Phương có lòng cứu giúp những đứa trẻ này thì cũng tạm thời không thể hỗ trợ Tô Tô quá nhiều.
Tốt nhất là nhà họ Phương tự mình mở một trại trẻ mồ côi, khu đông mở của khu đông, ai nấy tự lo phần của mình. Trại trẻ khu đông không cần nhà họ Phương nuôi nấng, nhà họ Phương cũng không đưa trẻ con đến đó.
Phương Thúc Ế trầm ngâm trong phút chốc, gương mặt vốn tươi cười có chút khó nói. Cuối cùng, anh ta thành thật nói: “Tô Tô, thật ra tôi và chú hai cũng có lòng muốn giúp những đứa trẻ đáng thương này. Đừng nói là chú Hai tôi, bản thân tôi cũng là người có con trai, cũng quan tâm đến chuyện trẻ con. Nhưng cô nhìn Xuân thành xem, đời sống bây giờ rất khó khăn, có nhà khí tượng học còn nói mùa đông tiếp theo sẽ là mùa đông lạnh nhất, lạnh đến đóng băng tất cả. Chỉ sợ Xuân thành không thể trụ nổi.”
Dưới bất kỳ góc độ nào, khu tây và khu nam đều không thể chịu trách nhiệm cho những đứa trẻ này. Khi có nhiều của cải, chia một ít cho trẻ mồ côi cũng được, nhưng khi người lớn lo thân không xong, điều kiện sinh tồn càng lúc càng khốc liệt, đến ngày Xuân thành bị quái vật tấn công thì những đứa trẻ này sẽ là nhóm người bị bỏ qua đầu tiên
Khi Xuân thành không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848801/chuong-491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.