Chương trước
Chương sau
“Tin gì?”
Vừa hỏi Tô Tô vừa cùng Mai Thắng Nam đang ôm Tiểu Ái đi vào trong phòng. Sau khi hai lớn một nhỏ vào phòng, Mai Thắng Nam xoay người tự tay đóng cửa lại rồi nói:
“Cô có biết cái nhóm hôm qua cô giết không?”
“Biết chứ, tin này đã truyền đến khu nam nhanh như vậy sao?”
“Nào chỉ khu nam, toàn bộ cái Xuân thành này đều biết quản lý mới nhậm chức khu đông giết toàn bộ nhóm của Lục Nhậm. Tôi nói này, rốt cuộc cô có biết Lục Nhậm là ai không?”
“Ai chứ? Tôi không biết.”
“Cô nhớ lại xem, trước đây lúc ở thôn Bát Phương có một người tên là Liễu Truyền Phong lôi kéo một nhóm dị năng giả và người còn sống của cô đó. Lục Nhậm này nằm trong nhóm của Liễu Truyền Phong. Trước đây nhóm người này bị cô xử lý, hắn chính là người duy nhất còn sống sót.”
Tô Tô chợt bừng tỉnh, “Ra thế, bảo sao cái tên này nghe quen tai như vậy, thì ra chính là gã Lục Nhậm đó. Có điều, sao hắn có thể chạy thoát khỏi tay tôi nhỉ?”
Tô Tô giết quá nhiều người rồi. Có đôi khi chỉ vung tay một cái là chết cả đám người, thỉnh thoảng có mấy con cá lọt lưới cũng không có gì là lạ. Dù sao cô cũng không phải sát thủ chuyên nghiệp, sau khi giết người còn phải đi kiểm tra cẩn thận.
Cho nên Lục Nhậm chạy thoát khỏi tay cô, Tô Tô cũng cảm thấy không có gì khó hiểu, chỉ muốn hỏi xem Lục Nhậm làm sao mà trốn được. Sau này cô giết người phải cẩn thận hơn mới được.
Mai Thắng Nam liếc Tô Tô rồi xoay người ngồi xuống, đặt Tiểu Ái ngồi trên đùi mình. Cô thấy Tiểu Ái thích chơi chiếc vòng vàng chạm rỗng trên cổ tay mình liền tháo xuống đưa cho Tiểu Ái nghịch, đồng thời nói:
“Hôm qua có một người chị em không cẩn thận phục vụ Lục Nhậm cả đêm, mấy lời này ngược lại cũng không phải do Lục Nhậm nói mà do một người thân tín bên cạnh hắn vô tình tiết lộ, không biết thật hư như thế nào tôi cứ nói tạm cho cô biết. Hắn ta nói khi cô ra lệnh cho người của thôn Bát Phương nổ súng bắn chết nhóm Liễu Truyền Phong, Lục Nhậm ngay lập tức trốn ở dưới ghế xe không dám thò đầu ra, thế nên mới giữ được cái mạng.”
“Ồ... Hắn thật lớn mạng!”
Tô Tô chỉ cảm thán một câu như vậy, cũng không thèm để ý đến chuyện của Lục Nhậm nữa cho đến khi Xuân Lai gõ cửa đi vào. Anh ta nói với cô rằng không tìm thấy thi thể của Lục Nhậm khi kiểm tra trên đường đông bắc.
“Như vậy có thể nói, Lục Nhậm lại chạy mất rồi?!”
Mai Thắng Nam liếc mắt nhìn thấy Tô Tô đang cười. Thật khéo, Lục Nhậm có vẻ như là một cao thủ chạy trốn, lại còn nhiều lần chạy thoát khỏi tay Tô Tô. Nói tên Lục Nhậm này trong lòng không có oán hận, từ nay về sau mai danh ẩn tích, không bao giờ xuất hiện, không trả thù Tô Tô, đến Tô Tô còn không tin nổi.
“Bọn thuộc hạ của hắn chết sạch rồi. Một kẻ không có đồ tích trữ, không có tinh hạch, chỉ cần người trông ba cửa chính không phải là nội ứng của Lục Nhậm thì chắc chắn hắn vẫn còn ở trong khu đông.”
Tô Tô nhướng mày nhìn về phía Mai Thắng Nam. Cô thấy Tiểu Ái và Mai Thắng Nam chơi đùa rất vui vẻ, có vẻ Mai Thắng Nam rất thích Tiểu Ái, còn Tiểu Ái vô cùng chăm chú nghiên cứu chiếc vòng vàng chạm rỗng trong tay. Xuân Lai đứng trước mặt Tô Tô nói:
“Tôi đã phân phó cho Xuân Hữu Nguyệt phái vài thân tín đi trông coi ba cửa chính rồi, sẽ không để Lục Nhậm chạy ra ngoài mất.”
Liên quan đến chuyện này, Xuân Lai đã đoán được thời điểm Lục Nhậm sẽ chạy nên phân phó xuống trước. Tất cả thi thể sẽ bị tập trung lại, vứt xuống hố rồi đốt. Lục Nhậm và Xuân Lai có thù không đội trời chung nên Tô Tô không cần quan tâm quá nhiều. Xuân Lai quan tâm đến cái mạng của Lục Nhậm hơn bất cứ người nào.
Tô Tô gật đầu nhìn Xuân Lai đi ra ngoài rồi lại nhìn Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam nháy mắt cười nói: “Còn chuyện này muốn nói với cô. Trước đây không phải cô vẫn luôn tìm Bạch Tuyết Lê sao? Cô ta có quan hệ rất tốt với một người tên là Hoa Hoa. Hoa Hoa này thuộc phe của Xuân Chính Tông, phụ trách nghiên cứu ở đây, năm nay ba mươi lăm tuổi. Nghe nói là một thiên tài say mê y học.”
Hầu như tất cả những người say mê y học đều bị chụp mũ là thiên tài. Thật ra cũng đúng vì không phải thiên tài sao có thể làm đi làm lại những nghiên cứu y học nghe mà đã rợn cả người.
Tô Tô rất có thể biết cái người tên Hoa Hoa này. Đây không phải là một thành viên chủ yếu phụ trách nghiên cứu các loại dị năng trên cơ thể con người của phòng thí nghiệm dị năng trong căn cứ Thanh Long kiếp trước hay sao? Căn cứ vào một phần báo cáo nghiên cứu của Hoa Hoa được công bố, sau mạt thế mười hai năm, con người có thể xác định các loại dị năng di truyền, phân ra cả trăm loại.
Quả thực dị năng có thể di truyền. Ví dụ như dị năng ánh sáng của Diệp Dục, dị năng sấm sét của Tạ Hào Thế có thể xem như là duy nhất ở hiện tại. Sau khi hai người bọn họ chết đi, lẽ nào trên đời này sẽ không còn dị năng giả ánh sáng và dị năng giả sấm sét nữa?
Tất nhiên là không rồi, có khi con cháu Diệp Dục và Tạ Hào Thế, hậu duệ mang theo dòng máu của họ có thể di truyền dị năng của họ. Hậu duệ có thể cách mấy đời mới có một dị năng giả ánh sáng và dị năng giả sấm sét, cũng có thể một đời nào đó tất cả đều là dị năng giả ánh sáng và dị năng giả sấm sét. Có thể mấy đời liền đều là người thường, cũng có thể bỗng nhiên một đời nào đó tất cả đều là dị năng giả.
Đương nhiên đây chỉ là ví dụ. Hoa Hoa còn chưa nghiên cứu Diệp Dục và Tạ Hào Thế nên hắn cũng không biết loại dị năng hiếm thấy của Diệp Dục và Tạ Hào Thế có thể di truyền cho đời sau được không.
Phần báo cáo nghiên cứu hắn đưa ra cũng chỉ xác định hơn trăm loại dị năng có thể di truyền, trong đó bao gồm năm loại dị năng căn bản kim mộc thủy hỏa thổ. Cái này mặc dù không giải quyết phiền não gì của con người nhưng báo cáo của Hoa Hoa khiến cho con người có kiến thức nhất định về loại dị năng của mình.
Hơn nữa Hoa Hoa cũng là người đầu tiên đưa ra khái niệm năm loại dị năng căn bản.
Năm loại dị năng căn bản chính là năm dị năng kim mộc thủy hỏa thổ. Tất cả dị năng sau này của con người đều là ở năm loại dị năng căn bản này sinh ra biến dị lần hai.
Hoa Hoa cũng là người đầu tiên đưa ra rõ ràng nhất, chia cấp độ dị năng xác định bằng điều động năng lượng. Dựa theo lý luận của hắn, các căn cứ mới làm ra được máy đo đẳng cấp dị năng chuyên dụng. Trước đây, con người chỉ có khái niệm mơ hồ về đẳng cấp dị năng của mình mà không có tiêu chuẩn nhận định nào cụ thể.
Khái niệm mơ hồ đại khái là dựa vào chính mình. Ví dụ như biết mình mạnh hơn người này, nếu họ là cấp một thì mình là cấp hai, ai đó mạnh hơn mình thì nhất định họ là cấp ba. Đó chính là cái gọi là dựa vào bản thân để xác định cấp độ.
Mà phân tích của Hoa Hoa liên quan đến điều động năng lượng, dựa vào nó mà phân chia đẳng cấp. Bởi vậy con người mới có một chuẩn thống nhất. Việc này giống như Tần Thủy Hoàng thống nhất tiền tệ, có công lao rất lớn với con người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.