“Cút! Nhanh không ta bắn chết ngươi!” Tên này lại tiếp tục mang tin dữ đến, Xuân Chính Tông tức giận trắng bệch mặt, giơ súng lục lên đạn. Tên thuộc hạ vừa báo tin mất dấu Bạch Tuyết Lê vội vàng chạy đi, chỉ sợ không kịp sẽ bị Xuân Chính Tông bắn chết. Hiện tại trong tay Xuân Chính Tông chỉ có Hải Yến béo biết mặt mũi Hồ Tam Đao, còn lại tất cả đều mù mờ nên bọn họ tập trung vào Bạch Tuyết Lê. Không biết nội bộ có gián điệp hay thế nào mà Bạch Tuyết Lê đã chạy mất rồi. Căn cứ theo dấu vết, vốn Bạch Tuyết Lê định đi vào khu đông nhưng khu đông bị bọn cướp giới nghiêm nên cô ta chuyển sang khu tây. Khu tây là địa bản của Phương Hữu Mạo, Xuân Chính Tông không thể công khai xông vào tìm người nên Bạch Tuyết Lê đã cải trang lẻn vào đó. Chẳng hiểu sao Bạch Tuyết Lê lại như con cá trơn trượt, tưởng bắt được vào tay rồi lại tuột mất như có thần tiên hỗ trợ. Giờ trước vừa có tin về Bạch Tuyết Lê, giờ sau cô ta đã chạy khỏi đó. Vì thế nhiều ngày rồi mà họ chưa bắt được Bạch Tuyết Lê. Còn Hồ Tam Đao thì không ai biết thế nào. Hải Yến mập biết nhưng khả năng hội họa thì quá kém, nét phác thảo của Hải Yến như tranh trừu tượng. Cầm bức tranh đó đi tìm người thì ai ai cũng giống Hồ Tam Đao. Vì thế Xuân Chính Tông gặp phải ngõ cụt. Hắn hận đám bắt cóc kiêu ngạo ở khu đông kia đến nghiến răng nghiến lợi nhưng đám thuộc hạ không bắt được Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê, khu đông không thả Xuân Thập Tam. Bọn bắt cóc không thả Xuân Thập Tam, Xuân Chính Tông không dám trả thù. Vì thế Xuân Chính Tông rất tức giận đám tay chân bất lực của mình, chỉ một con đàn bà cũng không bắt được. Động tĩnh của khu đông không thể tránh được khỏi tai mắt của Phương Hữu Mạo. Từ khi nhận được tin tức kẻ cầm đầu đám cướp là một người phụ nữ có con, Phương Hữu Mạo nghĩ đến Tô Tô từng xuất hiện ở khu tây. Đầu năm nay, phụ nữ vừa có thực lực vừa có tâm trạng bế con đi khắp nơi chắc chỉ có Tô Tô, không có người thứ hai. Phương Hữu Mạo không hề làm gì cả. Ông ta bảo Phương Thúc Ế mời Mai Thắng Nam ăn một bữa cơm thân mật. Phương Thúc Ế bảo cô đến ăn một bữa cùng Phương Hữu Mạo cô cũng vui vẻ đi. Đêm đó, sau khi quay về, cô lấy một xe ô tô nhỏ bảo Bạch Hằng đưa mình đến chân tường rào khu đông. Lính canh tường rào đã biết mặt Bạch Hằng nên mở cửa ra, để xe Mai Thắng Nam vào. Mai Thắng Nam ngồi ghế phụ lái, tay bóp trán, gương mặt hơi say, ánh mắt đung đưa lúng liếng nhìn bầu trời khu đông. Hôm nay đường khu đông không một bóng người. Không cần thông báo cũng biết mấy hôm nay khu đông đổi chủ, mọi người ngoan ngoãn ngồi nhà không dám ra ngoài gây sự. Ngay cả chợ người đông đúc náo nhiệt giờ cũng vắng vẻ, không mấy ai dám xuất hiện bán người. Bạch Hằng lái xe đến tứ hợp viện của Tô Tô. Hiện nay, tứ hợp viện này đã được Xuân Lai phái quân đội canh gác, bên ngoài là lính canh cầm súng, người ngoài vào phải báo cáo mới được cho qua. Có điều cũng chỉ là một bức tường mà thôi, Mai Thắng Nam và Bạch Hằng nhanh chóng tiến vào sân. Bên trong có hai chiếc xe đang đỗ. Tô Tô, Diệp Dục, Tiểu Ái, vợ chồng Xuân Lai, vài lính đặc công dị năng, nhóm Tư Đồ Thiện đang cùng nhau ăn tối. Thấy Bạch Hằng và Mai Thắng Nam vào, Tô Tô vội vàng bảo Tư Đồ Thiện lấy hai cái ghế để hai người ngồi xuống ăn chung. Mai Thắng Nam ợ hơi rượu lên, xua tay: “Thôi thôi tôi vừa ăn xong. Cô ăn trước đi. Tôi chờ cô ăn.” Cô xoay người, tìm một chỗ ngồi gần Tô Tô. Thấy vậy, Tô Tô đặt bát cơm ăn dở xuống, bảo Diệp Dục cho Tiểu Ái ăn tiếp rồi ra cạnh Mai Thắng Nam hỏi: “Không có việc gì cô sẽ không đến khu đông tìm tôi. Sao? Chuyện gì thế?” Hai người bước lên bậc thang vào phòng ngủ. Mai Thắng Nam đóng cửa vào, nói với Tô Tô, “Phương Hữu Mạo phát hiện ra cô rồi.” “Đâu có gì lạ. Đây cũng là chuyện sớm hay muộn thôi mà.” Tô Tô nhìn Mai Thắng Nam, chỉ cái ghế rồi cả hai cùng ngồi xuống: “Tôi biết là mình tự đến Xuân thành sẽ bị người nhà họ Phương phát hiện ra. Cô làm sao thế? Uống rượu nhưng lại có vẻ không vui lắm?” “Vừa rồi Phương Hữu Mạo tổ chức tiệc rượu tại nhà, bảo Phương Thúc Ế dẫn tôi theo. Ông ta không hề nhắc đến cô nhưng ba lần bốn lượt khẳng định rằng Phương Thúc Ế sẽ cho tôi một danh phận.” “Thế không phải chuyện tốt sao? Sau này chắc phải gọi là mợ Phương rồi nhỉ?” Nghe chuyện Mai Thắng Nam sắp có danh phận, Tô Tô lại cảm thấy vui thay cho Mai Thắng Nam. Thật tốt, tốt vô cùng. Mai Thắng Nam đời này cuối cùng cũng có một gia đình, cuộc sống sẽ sáng sủa hơn thời gian ngàn người gối vạn người cười trước kia nhiều lắm. Mai Thắng Nam không vui vẻ lắm. Cô ta liếc nhìn Tô Tô, dựa người vào ghế rồi thờ ơ nói trong ánh sáng yếu ớt: “Tốt nhất cô nên đảm bảo rằng thôn Bát Phương và thị trấn nhộng sẽ mãi mãi vững mạnh như thế, không thì vị trí mợ Phương của tôi e là không vững đâu.” Ý chính là Phương Hữu Mạo nể mặt Tô Tô mới để Phương Thúc Ế cho Mai Thắng Nam một danh phận? Không, lời này cũng không đúng lắm. Nói đúng phải là Phương Hữu Mạo nể mặt thị trấn nhộng và thôn Bát Phương nên mới chịu để Phương Thúc Ế cho Mai Thắng Nam một danh phận. Tô Tô cúi đầu suy nghĩ, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã mất bớt sự vui vẻ. Cô thở dài nhìn Mai Thắng Nam: “Nhiều năm vậy rồi mà cô không muốn nghỉ ngơi à? Quan tâm lý do nhà họ Phương muốn kết hôn với cô làm gì? Cô có một nơi ổn định chẳng phải tốt lắm sao?” “Không tốt, không phải điều tôi muốn,” Mai Thắng Nam quay mặt đi chỗ khác khép mắt, gò má ửng hồng vì hơi men. Có lẽ do hôm nay uống hơi nhiều nên Mai Thắng Nam lộ ra chút gì đó yếu đuối. Cô ta tiếp tục nói, “Tô Tô, có đôi lời này tôi nói chắc sẽ khiến cô thấy tôi mơ hão. Người như tôi… thực ra lại luôn khát vọng một chút tình yêu thật sự từ tận đáy lòng…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]