“Đồ điên này! Mai tôi còn có việc phải làm. Năm giờ sáng mai tôi phải đi cướp xe của Xuân Chính Tông!” Tuy kế hoạch ngày mai chưa chắc thực hiện được vì Tiểu Ái nhưng Tô Tô đã tính rồi, cô có thể cho Tiểu Ái đi ngủ sớm một chút rồi bốn giờ sáng bế con bé lên xe, để Tiểu Ái ngủ trên xe. “Xe của Xuân Chính Tông?” Diệp Dục dừng bàn tay đang kéo khóa quần lại, quả thật không làm gì nữa. Anh lùi lại một chút rồi nhăn nhó nhìn Tô Tô, “Hắn đã làm gì ở tuyến phòng ngự khu bắc à?” “Ừ!” Tô Tô gật đầu. Thấy Diệp Dục như đang suy nghĩ, cô đẩy ngay Diệp Dục ra rồi chỉnh trang quần áo, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, đúng lúc Tiểu Ái đang cầm con vịt màu vàng chuẩn bị bò ra khỏi ghế ăn. Ghế ăn đặt bên bàn được cha mẹ Tô gửi đến, khác hẳn loại ghế ăn đơn giản ở đây. Ghế ăn ở đây thì hơi nhỏ, còn loại Tiểu Ái đang ngồi là loại ghế ăn chân cao, được thiết kế để trẻ con ngồi ăn cùng độ cao với bố mẹ. Tô Tô thấy Tiểu Ái định bò ra khỏi ghế ăn này thì hốt hoảng vội vàng bước đến, nhấc Tiểu Ái lên vỗ đét một cái vào hai cái mông nhỏ: “Con có biết cái ghế này rất cao không hả? Còn dám bò ra ngoài? Bò cơ à?” Tiểu Ái cười khành khạch vì tưởng mẹ đang đùa với mình, hai chân quẫy đạp trong lòng Tô Tô. Tô Tô tức điên người, bế Tiểu Ái nghịch ngợm đặt ngay vào tay Diệp Dục vừa ra khỏi bếp: “Anh không trông con thì thôi, cho nó vào ghế mà không cài đai an toàn… Anh tự đi mà trông con gái anh đi, tôi không dạy được nữa, để anh dạy đấy!” “Ôi trời ơi, mẹ con giận rồi… Từ sau không thế nữa. Ghế ăn cao quá thì con phải gọi cha mẹ bế ra, đừng tự bò ra ngoài nhé!” Diệp Dục dịu dàng như hũ mật, biểu cảm kịch tình hôn gương mặt bụ bẫm của Tiểu Ái. Anh bế Tiểu Ái ngồi lên ghế cạnh bàn ăn, vừa chơi đùa vừa xắn miếng lườn gà trong đĩa nãy Tô Tô chưa ăn xong, cho luôn vào mồm. Tô Tô lạnh lùng vốn tưởng gia đình sẽ là hình mẫu “cha nghiêm mẹ hiền” cuối cùng Diệp Dục lại hô biến thành “cha hiền mẹ nghiêm”, liếc mặt nhìn hai cha con rồi ôm bụng tức bỏ về phòng ngủ. Một lúc sau, cửa phòng ngủ kêu lạch xạch. Rõ ràng Tiểu Ái đang cười đùa sao giờ không còn tiếng gì nữa? Tô Tô cảm thấy lo lắng. Bực bội là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ Tiểu Ái bị làm sau. Cô lại ra ngoài, thấy Diệp Dục đang ăn hùng hục như chết đói. Chỗ lườn gà còn lại dành cho tất cả Tô Tô, Mai Thắng Nam, Bạch Hằng, cả Tư Đồ Thiện, cả phần của Tiểu Ái đều bị Diệp Dục chén sạch. Tiểu Ái ngồi trên một chân của Diệp Dục, được tay anh đỡ, mở to mắt hào hứng nhìn cha mình ăn uống thả cửa. Diệp Dục vừa ăn vừa chăm chú nhìn tấm bản đồ Mai Thắng Nam gửi đến. Tô Tô thở dài đứng ở cửa phòng ngủ khoanh tay hỏi, “Anh làm gì mà đói khiếp thế?” “Còn làm gì nữa, ra ngoài làm nhiệm vụ nên không ăn gì cả.” Diệp Dục lơ đễnh đặt dao dĩa trong tay xuống, chẹp miệng có vẻ còn chưa no. Thấy Tô Tô kinh ngạc, anh nhún vai ra vẻ chuyện nhỏ. Anh nói thật. Trước mạt thế, khi anh đến những vùng khỉ ho cò gáy, anh thường xuyên không ăn gì mấy ngày mấy đêm để tránh bị lộ địa điểm ấn nấp. Không cơm ăn không nước uống không sao cả. Vấn đề của Diệp Dục là không ăn không uống thì không thể đi tiêu đi tiểu được. Lần này anh đến Xuân thành chỉ mang theo hai thanh đao và bộ quần áo để thay. Đói bụng thì ra ngoài hoang dã tìm đồ ăn. Thiếu tinh hạch thì làm nhiệm vụ. Ngoại trừ việc ăn uống không được như thôn Bát Phương, anh cảm thấy cuộc sống này cũng khá ổn. Nhìn người đàn ông trông nghèo kiết khổ sở, Tô Tô lại mềm lòng. Cô bước vào bếp, còn nói, “Đàn ông các anh chẳng biết cách tận dùng tài nguyên gì cả, khuyên gì cũng không chịu nghe, cứ chỉ biết ý mình mà đi Xuân thành thôi. Chạy qua chạy lại cuối cùng bao lâu nay làm được gì rồi?” Nhìn Diệp Dục ăn như chết đói, Tô Tô không tưởng tượng được mấy ngày nay Diệp Dục và Hộ Pháp làm gì mà khổ sở như vậy. Rõ ràng không cần thiết đến mức đó nhưng bọn họ vẫn cứ cố chấp! Cô vào bếp lấy mấy tảng thịt gà đông lạnh ra. Diệp Dục bế Tiểu Ái đến cửa phòng bếp: “Tận dụng tài nguyên gì cơ? Em bảo anh em bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ còn phải sống như cậu chủ, bảo thôn Bát Phương mang đồ qua đây á? Thôi, phụ nữ các em sống thế cũng được, còn bọn anh đâu phải không chịu khổ được.” “Rồi rồi rồi. Mấy anh chịu khổ được, mấy anh chịu đói được, mấy anh chịu rét được!” Tô Tô chán không muốn cãi nhau với Diệp Dục Giá trị quan của mấy người này được hun đúc từ những tháng ngày sống trong quân ngũ, đã trở nên thâm căn cố đế khó bỏ. Cô tranh luận với Diệp Dục là tự làm bản thân tức chết. Cười nhạo Diệp Dục xong, Tô Tô lấy gà trong giấy thấm dầu ra rồi nhăn nhó nhìn Diệp Dục, “Anh xem, dị năng hỏa trước kia của anh thật tốt, vừa giết người vừa nấu cơm được. Cái dị năng ánh sáng bây giờ đúng là vô dụng. Chiếu được mấy tia laser rồi làm gì nữa? Mấy cái lườn gà nướng còn không xong!” “Ai nói anh không nướng được lườn gà?” Diệp Dục không chấp nhận được việc mình bị Tô Tô xem thường. Anh bế Tiểu Ái đến kệ bếp, đứng cạnh Tô Tô nói: “Xem anh đây này!!!” Nói xong, lòng bàn tay Diệp Dục phát ra hàng loạt quầng sáng vàng rực. Anh thả những quả cầu sáng vàng đó lên tảng thịt gà. Những quả cầu phóng ra nhiều tia sáng vàng cam. Chưa đầy mấy giây, mấy miếng lườn gà trên kệ bếp đã phát ra tiếng dầu nổ lách tách, mùi thịt gà bốc lên thơm nức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]