Vì Tô Tô đến gần, mọi người lập tức giữ im lặng, ai nấy đều cố tỏ ra bình tĩnh nhìn hai mẹ con. Tô Tô địu Tiểu Ái nhìn mọi người rồi lại nhìn đống lửa đang nhóm dở:
“Mọi người có nấu cơm không?”
Không nấu thì cô về thị trấn ăn vì cô đói thật rồi. Phụ nữ đang cho con bú không thể bị đói, đói bụng sẽ thiếu sữa.
“Có, nấu chứ.”
“Tôi đi nhóm lửa tiếp.”
Mọi người vội tỏ ra như không có chuyện gì, lục tục về tiếp tục rửa rau, nhóm lửa, vo gạo… Tô Tô thấy ai nấy đều bận rộn thì bế Tiểu Ái đi vào trong phế tích.
Tầm mười phút sau, gần giữa trưa, một chiếc xe Jeep tiến đến phế tích từ hướng thôn Bát Phương. Trương Văn Viễn ngồi ghế phụ lái chỉ đường, Diệp Dục hầm hầm nhấn ga đến trước mặt Tô Tô.
Anh ngậm tăm, cắt đầu đinh trông sáng láng, ngồi ghế lái nghiến răng nghiến lợi cười với Tô Tô, thò đầu ra cửa xe cười cợt:
“Này người đẹp, cô em đi đâu thế?”
Sau Tô Tô, mấy người trốn trong phế tích thập thò hóng hớt, xì xào:
“Là Diệp Dục, đội trưởng đội đặc công dị năng đấy.”
“Nhìn thật mạnh mẽ. Anh ấy không biết Tô Tô à?”
“Chắc chắn là biết. Tô Tô bế con anh ấy đi, chắc chắn anh ấy rất giận.”
“Vợ tôi mà bế con ra chỗ nguy hiểm như vậy thì tôi cũng giận.”
Mọi người bàn tán rì rầm như muỗi vo ve. Tô Tô quay đầu liếc mắt, tất cả vội vàng rụt đầu lại ra vẻ bận rộn.
Tô Tô phì cười, quay lại nhìn Diệp Dục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848690/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.