Chương trước
Chương sau
Nhóm người đang tấn công đó chính là đội xe vừa cho Tô Tô đi nhờ. Mục tiêu ban đầu của họ là giết vài con nhộng mặt người kích cỡ tầm xe con rồi quay về khu an toàn đổi tinh hạch. Bọn họ nhắm vào Tương thành là điểm tập trung nhộng mặt người cỡ nhỏ trên bản đồ.
Chẳng ngờ bọn họ lại gặp phải một con nhộng mặt người to lớn. Đây có lẽ là con mẹ của con nhỏ lúc nãy, vừa thấy loài người là bắt đầu tiến lên nghiền nát.
Bọn họ chỉ là dị năng giả cấp thấp, còn có cả thầy Tần yếu ớt, làm sao thắng được con nhộng mặt người cao tận hai ba tầng. Chỉ một lúc sau, tất cả đã bị con nhộng tấn công tan tác, vội vàng bỏ chạy.
Tốc độ bò của nhộng mặt người tăng dần theo kích thước của nó. Một con nhộng mặt người to như vậy hoàn toàn có thể đuổi kịp tốc độ chạy của loài người.
Tô Tô bay qua bức tường. Tiểu Ái lại thấy món đồ chơi lớn, hớn hở chu miệng cười bô lô ba la.
Người phụ nữ cao gầy đang bị nhộng đuổi thấy Tô Tô địu con đứng trên đống đổ nát thì vừa chạy vừa nổ súng vào con nhộng, hét lên:
“Cô có muốn sống nữa không? Chán sống cũng đừng lôi con vào, tránh xa ra!”
Người phụ nữ kia vẫy thầy Tần, “Thầy Tần, dẫn con kia về thôn Bát Phương đi, đừng dẫn về phía đứa bé!”
Chỉ với một câu nói này, Tô Tô cảm thấy có cảm tình hơn hẳn với người phụ nữ này dù cô ta chưa từng nói năng tử tế với cô. Cô đưa hai tay hướng về phía trước, con nhộng đang điên cuồng bò trong bụi đất mù mịt chợt dừng lại tại chỗ.
Con nhộng mặt người này có kích thước hơi lớn, để đông cứng máu của nó Tô Tô tốn không ít dị năng. Tiểu Ái trong địu thấy con nhộng dừng lại thì bắt đầu lầm bầm. Tô Tô vội vàng cúi đầu trấn an Tiểu Ái. Mấy người bị đuổi kia sững sờ một lúc rồi bắt đầu quay lại tấn công con nhộng đứng yên.
Đủ loại dị năng màu sắc yếu ớt tấn công con nhộng. Tiểu Ái phấn khích huơ tay đạp chân như thể cũng muốn góp vui.
Trên thực tế, nhìn thể tích con nhộng là biết những người này không thể đánh nó mất máu. Tô Tô nhìn bọn họ, không muốn làm họ mất tinh thần nên cô tiếp tục làm đông máu con nhộng, để cho những dị năng giả cấp thấp kia tiếp tục tấn công.
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều. Sau nửa giờ, con nhộng mặt người bị đông máu toàn thân ngã xuống, tim ngừng đập hoàn toàn. Mọi người tưởng rằng chính mình đáng chết được con nhộng, hoan hô vui mừng. Tô Tô cau mày nhìn Tiểu Ái trong lòng đã ngủ từ bao giờ.
Con bé chưa bú mẹ đã ngủ khiến ngực cô đau nhức, nhưng giờ cô không thể cho Tiểu Ái bú được. Con bé mãi mới ngủ, nếu cô đánh thức thì Tiểu Ái sẽ khóc ầm ĩ thu hút sự chú ý của đám nhộng quanh đây.
Cô quay người định tìm một góc để nặn sữa ra cho đỡ tức ngực thì thầy Tần lên tiếng, “À… cô gì ơi… cô có muốn ăn cùng không?”
Tô Tô đứng trên gạch đá nhìn thầy Tần, nghĩ một chút rồi nói, “Tôi quên mang thức theo thức ăn rồi.”
Chắc chắn mỗi người trong nhóm đều mang theo thức ăn đủ cho bản thân khi lập nhóm ra ngoài làm nhiệm vụ. Tô Tô chìm đắm trong bỉm sữa lâu không ra ngoài nên nhất thời quên mất quy củ giang hồ.
Mấy người đàn ông lúc nãy cười nhạo cô không biết sự đời cũng nhiệt tình, “Không sao đâu. Người đẹp à, cô giúp chúng tôi chuyện lớn như vậy, chúng tôi mời cô ăn. Tôi có mang cải thảo và gia vị lẩu.”
“Tôi mang cơm.”
“Ha ha, còn tôi thì mang đặc sản của thôn Bát Phương – thịt gà đấy!”
Mỗi người một câu, bầu không khí rất dễ chịu, hoàn toàn không còn vẻ khinh thường Tô Tô như lúc nãy. Tô Tô suy nghĩ một chút, kể ra cũng đói bụng rồi. Vừa rồi cô hoạt động tầm một tiếng đồng hồ, tiêu hao nhiều năng lượng nên gật đầu, nhảy vào trong phế tích, đứng bên cạnh nhóm người.
Mọi người bận rộn nhặt gạch dựng bếp, tìm củi khô để đốt lửa. Có dị năng giả hệ thủy cấp hai đang rửa rau. Tô Tô ngồi vào một góc, lẳng lặng ôm Tiểu Ái nhìn mọi người làm việc.
Người phụ nữ cao gầy đến ngồi trước mặt Tô Tô, liếc nhìn Tiểu Ái rồi nói, “Chúng tôi còn chưa cảm ơn cô. Hôm nay nhờ có cô không thì… chúng tôi không thể đánh chết con nhộng mặt người lớn như vậy.”
“Không cần khách sáo.” các cô không hề đánh chết con nhộng đó! Tô Tô cảm thấy câu cảm ơn này rất xứng đáng.
“Sau khi bán xác con nhộng, chúng tôi sẽ chia cho cô một phần tinh hạch.”
“À… không cần…”
Tô Tô chỉ muốn nói rằng họ không hề đánh chết con nhộng mặt người này. Cô là người đã làm đông máu con nhộng, khiến tim nó hoàn toàn ngừng đập nên xác con nhộng phải hoàn toàn thuộc về cô mới đúng.
Xét thấy bọn họ cũng đã lãng phí rất nhiều dị năng khi hỗ trợ tấn công, cô có thể chia cho họ chút tinh hạch.
Thế nhưng nghĩ lại, cô không nói gì thêm với họ. Bọn họ đi săn nhộng mặt người để bán đổi tinh hạch ở chỗ anh Bì. Sau này cô cũng có thể hỏi lại ở chỗ anh Bì.
“Thôi, mọi người cùng nhau làm nhiệm vụ thì phải phân công công bằng… À, tôi chưa hỏi cô, cô là dị năng gì thế? Cô có thể làm vật thể bất động nhỉ?”
Thái độ của người phụ nữ này với Tô Tô đã thay đổi hoàn toàn. Trong thế giới này, dị năng giả là nam hay nữ cũng phải được tôn trọng. Mọi người trong nhóm sẽ cùng nhau cân nhắc về loại dị năng, đẳng cấp và tác dụng của dị năng đó khi làm nhiệm vụ.
Rõ ràng là người phụ nữ gầy thấy Tô Tô địu con nhưng dị năng của Tô Tô rất hữu dụng trong nhiệm vụ giết loại sinh vật đẩy tường này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.