Ánh mặt trời trên bầu trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Tô Tô đau đến mức không chịu được nữa, cô hét lên thảm thiết. Ánh mặt trời vốn đang ngày càng sáng rực rỡ trên bầu trời, lúc nghe thấy tiếng kêu chợt rơi từ trên trời xuống. “Bịch” một tiếng, rơi vào một khoảng đất trống trong thôn Bát Phương, bụi bay tứ tung.
“Cái gì vậy?”
Lý Oánh cách đó rất xa, cầm ống nhòm, nhìn về mặt trời nhỏ rơi vào trong thôn Bát Phương. Xung quanh cô ta vốn đang sáng rõ như ban ngày, chợt quay lại tối om, hóa ra trời vẫn chưa sáng!
Vậy mặt trời kia là cái gì? Sao lại có thứ quái gở như thế chứ? Còn có thể phát ra ánh sáng nữa! Đây lại là cái gì đó trái với quy luật trời đất sao?
Lý Oánh cau mày, bỏ ống nhòm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Voldermort bên cạnh, cô ta thấy hắn im lặng không nói gì, cô ta bèn nói:
“Hôm nay không vào được thôn Bát Phương rồi. Giải tán đi. Chờ Tô Tô tỉnh lại, chúng ta còn có thể ăn nói về chuyện này được.”
Cô ta đã tấn công thôn Bát Phương một lần, hỏa lực của thôn Bát Phương không hề yếu, khiến cô ta mất rất nhiều người. Những người còn lại nếu còn chôn vùi ở đây thì cũng chẳng cần đến Xuân thành nữa.”
Voldermort không muốn lắm, hắn còn chưa tìm được con rắn chúa non kia, chưa lật đổ thôn Bát Phương, sao có thể bằng lòng rời đi được. Nhưng hiện giờ cũng không có cách nào khác, trong thôn Bát Phương có chứa một mặt trời “thần”, đến đường dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848659/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.