Nếu như bây giờ Hộ Pháp đã ở đây, Trạc Thế Giai không thể lựa chọn phá thai. Anh liên tục đưa ra các câu hỏi về vấn đề khan hiếm thuốc giữ thai, và tình hình thực tế khi đứa trẻ sinh ra cần phải được giữ trong lồng kính. Đương nhiên, nếu như không phải bởi vì tình hình bên ngoài thôn Bát Phương đang vô cùng cấp bách, Tô Tô lại sắp sinh, đột nhiên nhiều người rời khỏi thôn như vậy thì không ổn, nếu không vấn đề thiếu thuốc thiếu thiết bị đều rất dễ giải quyết, bảo Hộ Pháp dẫn mấy anh em đi đến khu an toàn lấy đem về. Nhưng bây giờ các vấn đề chồng chéo lên nhau, đứa bé trong bụng Trạc Thế Giai lại bị mắc kẹt vào đúng thời khắc quan trọng này. “Anh… anh lập tức dẫn người đi tìm thuốc.” Hộ Pháp vẫn cúi đầu, hai tay nắm chặt. Vừa rồi anh giống như người trên mây thì lúc này lại từ trên mây rơi thẳng xuống vực thẳm. Tâm trạng lúc lên lúc xuống khiến anh cực kỳ khó chịu. Sau đó, Trạc Thế Giai bình tĩnh dội một gáo nước lạnh lên đầu anh, “Sau đó, anh đem hết người đi, để lại Tô Tô - một người thai phụ sắp lâm bồn và cả thôn sao? Nếu như Tô Tô xảy ra chuyện, anh có xứng với người anh em đang tiến hóa của anh không?” “Nhưng đứa bé là con anh!” Không thể giải thích được thái độ bình tĩnh của Trạc Thế Giai, Hộ Pháp đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm, hai tay nắm chặt, Trạc Thế Giai không dám tin chầm chậm lắc đầu. “Nếu như con của Diệp Chân Chất cũng gặp phải chuyện này, cậu ta sẽ không bỏ mặc không lo.” “Đúng thế, nhưng Tiểu Ái của cậu ta không gặp phải chuyện này giống như con chúng ta.” Trạc Thế Giai nhắm mắt, không nhìn Hộ Pháp nữa. Có rất nhiều chuyện, cô hiểu, cô tin Hộ Pháp cũng sẽ hiểu. Với tình hình bây giờ, đứa con của họ chính là cái giá cho sự diệt vong của cả thôn Bát Phương nên chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại. Cho dù là miễn cưỡng giữ lại, cũng sẽ đẻ non, đẻ non chưa chắc đã sống được. Cái giá quá đắt, quá quá đắt!!! Cô hờ hững nhìn Hộ Pháp đang rơi vào băn khoăn. Anh ngơ ngẩn nhìn thẳng vào mắt cô sau đó cúi đầu, khom lưng, buồn bã cô đơn đứng dậy, chậm rãi xoay người rời đi. Bóng dáng đó khiến cho Trạc Thế Giai có cảm giác anh bất lực, cô đơn và cực kỳ đau khổ. Cô biết, không phải anh không có khả năng tìm thuốc giữ thai cho cô, cũng không phải không có năng lực bảo vệ đứa con sẽ sinh non của anh. Chính bởi vì có năng lực nhưng lại không thể làm gì vào lúc này mới khiến anh tỏ ra rầu rĩ bất lực như vậy. Thế thời chính là như vậy, tất cả do sinh không hợp thời mà thôi. Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tô cả đêm không yên giấc, cô nằm bên cạnh người đang nóng hầm hập như lò than. Trong ánh sáng ảm đạm, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nghĩ rằng không biết lát nữa đi ra ngoài sẽ phải đối mặt với tình cảnh kinh hoàng thế nào. Hộ Pháp sẽ dẫn bao nhiêu người trong số mười tám lính dị năng đi? Nói không chừng sẽ rút đi hết. Dù sao trình độ y học của Tương thành rất phát triển, bây giờ khắp nơi đều là giòi và zombie, Hộ Pháp muốn đi tìm thuốc cho Trạc Thế Giai đương nhiên sẽ phải dẫn theo nhiều người một chút. Rồi thôn Bát Phương sẽ còn lại bao nhiêu người có năng lực chiến đấu? Có lẽ cũng không còn lại được mấy người, mấy dị năng giả còn lại có lẽ đều chỉ là cấp một cấp hai. Hai cấp này cùng lắm cũng chỉ có thể làm việc xây dựng bình thường, nếu muốn giết được giòi và zombie thì còn phải luyện tập. Tiếp theo là vấn đề của bản thân cô, cô đã mang thai hơn tám tháng, tần suất co thắt tử cung giả ngày càng nhiều. Cô vẫn muốn cố gắng chống đỡ đến lúc sinh. Cho nên dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, Tô Tô cũng phải tự cổ vũ bản thân, không được hoảng loạn, tuyệt đối không được hoảng loạn. Chuyện đã đến nước này, cô nên ích kỷ một chút, phải lấy lại sự máu lạnh vô tình kiếp trước, vào thời khắc quan trọng, nguy cơ đến, thực sự không xử lý được cô sẽ bỏ đi. Ngoài cha mẹ mình, cô sẽ không đem theo ai hết, kể cả cái lò than Diệp Dục phiền toái này!!! Đúng, nên như vậy! Cùng lắm là cô sẽ nhốt hết người trong thôn vào trong kho vàng – đó là một nơi rất tốt. Diệp Dục từng dẫn Tô Tô đến xem một lần, bên trong có tường kim loại dày tám lớp, giòi và zombie tuyệt đối không thể vào được, ngộ nhỡ cô không chống đỡ nổi sẽ nhốt mọi người vào trong đó. Đợi cô sinh xong, cô có đủ tinh thần và sinh lực mới đến thả những người sống sót trong kho vàng ra. Đến lúc đó cũng là lúc giết chết lũ giòi và zombie. Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải tích trữ đồ đạc vào trong kho vàng, để tránh đến lúc đó những người già và trẻ nhỏ sẽ bị chết đói trong đó. Âm thầm tính toán sắp xếp cho mình xong, Tô Tô không còn sợ việc nhóm bộ đội đặc công kia biến động quân số nữa. Tâm trạng khá tốt, cô chống người ngồi dậy, cảm thấy eo như sắp gãy. Cô ngồi xuống mép giường cho đỡ đau, rồi mới ưỡn bụng đi đánh răng rửa mặt. Đợi lúc cô xuống dưới lầu đã nhìn thấy bánh màn thầu và cháo nóng hổi được bày trên bàn trong gian nhà chính. Tô Tô vừa ăn vừa nghe đội nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ đang khí thế hừng hực hô vang “Một hai, một hai, một hai”, “Nghỉ, nghiêm!” ở ngoài sân. Tô Tô mỉm cười, sau khi ăn cháo và bánh màn thầu xong, cô ưỡn bụng đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Hộ Pháp dẫn theo hai người đàn ông, đang cầm vũ khí đi qua trước mặt cô. Ớ? Sao Hộ Pháp không dẫn người đi tìm thuốc giữ thai? Tô Tô khó hiểu nhìn Hộ Pháp rồi lại nhìn lên tháp canh của thôn Bát Phương. Nhóm lính đặc công dị năng đang đứng từng tốp trên đó, tay giương súng, người thì tán gẫu, người thì hút thuốc, người thì đi qua đi lại. Hình như không có ai ra khỏi thôn. Đám người này sao thế? Tô Tô mơ hồ, không nhịn được gọi, “Hộ Pháp?” Hộ Pháp nghiêm mặt đi đến, tâm trạng anh rất tệ, rất buồn bực, nhìn Tô Tô cũng không thích trêu đùa như trước, chỉ thấy anh đến trước mặt Tô Tô, sắc mặt bực dọc hỏi: “Làm sao? Nói đi!!!” “Anh không đem người đi tìm thuốc giữ thai à?” Nhắc đến ba chữ “thuốc giữ thai” sắc mặt anh cực kỳ khó coi, anh mấp máy môi, nhả ra một chữ “Không!”. Sau đó, Hộ Pháp xoay người rời đi. Đi được hai bước, anh dừng lại, quanh đầu lại, nhìn Tô Tô chằm chằm, nói gằn từng chữ: “Tô Tô, cô nhất định phải giữ đứa bé trong bụng lành lặn không bị thương, khỏe mạnh đến với thế giới này, nhất định! Nếu không, tôi sẽ không tha cho cô, bởi vì…” Bởi vì con cô được dùng mạng con của anh và Trạc Thế Giai để đánh đổi. Câu cuối cùng, Hộ Pháp không nói, anh biết có lẽ đây chỉ là suy nghĩ của mình anh thôi. Nhưng thực tế, nếu như anh có thời gian, có thể không cần quan tâm Tô Tô và già trẻ trong thôn, có thể mặc kệ tình anh em của mình với Diệp Dục, con của anh có lẽ vẫn còn cơ hội giữ được. Nhưng bây giờ, nói gì cũng vô ích, tất cả chỉ có thể xem thể chất của Trạc Thế Giai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]