“Hồi trước, trong sơn trang Bát Phương, mọi người làm một cái bát băng để nuôi giòi đúng không?” Thư Sinh nhìn vẻ mặt Tô Tô, đoán có lẽ cô cũng quên chuyện này rồi nên không nói thêm nguyên nhân chúng rơi vào tay anh nữa, chỉ đề cập kết quả: “Khi khống chế đám giòi này, tôi phát hiện ra hệ sương mù có ưu điểm rất tuyệt.” Thư Sinh vung tay về phía bát thủy tinh, một làn sương trắng dày đặc dâng lên trong lòng bát trong suốt. Làn khói vấn vít khiến cái bát có chút gì đó mờ ảo đẹp đẽ. Tô Tô vẫn đang miên man suy nghĩ xem mình tạo bát băng lúc nào mà còn nuôi giòi trong đó?!! Suy nghĩ một chút, cô giật mình toát mồ hôi hột: “Ngại quá, suýt thì gây tai họa rồi. Tôi nhớ rồi, nhớ ra rồi…” Khi ấy vì sao Tô Tô nuôi giòi nhỉ? À, để nuôi cây biến dị. Cô câm nín nhìn cái bụng to đùng của mình, tự hỏi bản thân là sao đây? Cứ thế mang giòi vào sơn trang, còn bỏ quên chúng trong thôn. May mà Thư Sinh kịp phát hiện ra không thì… Nếu giòi phát triển mạnh mẽ, thôn Bát Phương lại có nhiều người già trẻ em như vậy, chẳng há cô chính là kẻ tội đồ sao?! “Đúng thế, là cô nuôi…” Thư Sinh nhìn Tô Tô ngơ ngác cũng không trách móc, “Sau đó tôi phát hiện ra rằng đám giòi này hoàn toàn mất phương hướng, không thể tìm đường ra ngoài, hoàn toàn không nhúc nhích.” Thư Sinh giơ cao cái bát trong tay, đám giòi dưới đáy hiện rõ trước mắt hai cha con họ Tô. Quả nhiên đám giòi chen chúc đang muốn vượt ra ngoài đã “cứng đờ” toàn bộ trong làn sương mù, dường như không tìm được lối ra, tốc độ bò chậm hẳn lại, nhìn còn ngốc hơn cả Tô Tô nữa. “Vì sao lại thế?” Cha Tô khom người nhìn đáy bát rồi nghiêm túc ngẩng đầu hỏi Thư Sinh. Thư Sinh cũng không biết, chỉ nhún vai, “Có lẽ phản ứng điện ly xảy ra trong môi trường sương mù nên làm gián đoạn liên hệ của chúng, khiến chúng không tìm được tập thể, đánh mất hầu hết tín hiệu chỉ dẫn nên không biết nên làm gì tiếp?” “Sương mù của anh có tác dụng với loài người không?” Tô Tô nghiêng đầu hỏi. Dường như cô đã hiểu ý Thư Sinh. Nếu tự nhiên một người bước vào làn sương mù trắng xóa, họ sẽ có cảm giác mất phương hướng, nhưng cô không chắc người khác có trải qua cảm giác giống như cô hay không. Khi Tô Tô nhắm mắt lại, cô có thể cảm nhận được có người ở bên mình không, ai ở ai đi, ai đang chạy. Nếu đứng trong đám người, cô sẽ đi theo họ, chẳng hạn như vừa xem phim xong thì đi theo mọi người sẽ tìm được cửa ra. Còn khi bước vào sương mù, một người sẽ dè dặt không dám tiến lên phía trước, đây là cảm giác mất phương hướng. Sương mù của Thư Sinh bắt nguồn từ dị năng, tác động lên cảm giác sẽ mạnh hơn. Đây chính là lý do đám giòi ngừng cử động trong sương mù. Thư Sinh ngần ngừ rồi thành thật nói, “Trong phạm vi nhỏ có lẽ cũng có tác dụng với người. Giờ đẳng cấp dị năng của tôi không cao, cùng lắm có thể tạo được màn sương trên mương nước. Còn nếu bảo tạo sương mù bao trọn vòng ngoài thôn Bát Phương thì hơi khó với trình độ tôi hiện giờ.” “Thế cũng đủ rồi. Dị năng nào cũng phải luyện tập mới thăng cấp được.” Tô Tô nheo mắt cười, không hề đòi hỏi nhiều. Đẳng cấp dị năng của Thư Sinh có lẽ là thấp nhất trong mười tám lính đặc công. Trong mạt thế lâu như vậy mà dị năng của anh mới đạt cấp hai, mà hai cấp này đều đạt được khi ở Đức thành. Khi đó, đội lính đặc công không có dị năng giả hệ thủy nên khi mọi người khát, Thư Sinh thả sương mù ra để mọi người thè lưỡi cảm nhận độ ẩm trong không khí, tạm thời giải khát. Sau khi Diệp Dục tìm được Tô Tô, đội đặc công dị năng không cần chịu đựng khó khăn như vậy nữa nên Thư Sinh ít khi có dịp dùng dị năng. Nếu không phải lần trước anh dùng sương mù để khống chế hương kích dục của Lý Tiểu Vũ, có thể coi dị năng này đã bị bỏ phí rồi. Vì vậy, Thư Sinh hiếm khi sử dụng dị năng đã trở thành dị năng giả đẳng cấp thấp nhất. Để Thư Sinh tạo một màn sương bao bọc tường rào cũng không phải cách phòng thủ hiệu quả 100%, cùng lắm là ngăn được đám giòi không tập trung tấn công thôn Bát Phương mà thôi. Chỗ tường bị sập cần người trông coi để tiêu diệt ngay hoặc tấn công được chút ít khi giòi xuất hiện, lùm cây bị đám giòi phá hoại cũng cần thời gian để phát triển lại. Cần phái người đặc biệt thay thế những lùm cây đang phục hồi đó. Từ nay, Thư Sinh được cử đến phòng thủ vị trí tường rào ngoài thôn Bát Phương. Sau khi quyết định vai trò của Thư Sinh, cha Tô dẫn các dị năng giả hệ thổ đi gia cố tường rào. Lý Tiểu Vũ dẫn hơn một trăm phụ nữ đi huấn luyện. Mấy ngày trước, cô đã chia họ thành mười nhóm nhỏ thay phiên nhau tuần tra 24/24 trong thôn. Những người phụ nữ được Lý Tiểu Vũ cổ vũ nên tinh thần dũng cảm sục sôi, tràn trề hy vọng với tương lai và tham gia huấn luyện rất nghiêm túc, tuần tra cũng rất tận tâm. Dường như vấn đề cảnh giác nội bộ trong thôn Bát Phương chưa từng xảy ra. Những người phụ nữ như Lý Tiểu Vũ vốn không được coi trọng lắm. Trong mạt thế, người ta cho rằng tác dụng lớn nhất của đàn bà là cung cấp thân xác cho đàn ông giải trí, thật nhàm chán, nhưng may mà Tô Tô luôn khích lệ để mọi người tự tìm ra giá trị của mình, tận dụng giá trị đấy trong cuộc sống. Tường rào được sửa xong, trong thôn tạm thời hết việc nên các dị năng giả nam vốn không nuôi chí lớn gì cao xa, cũng không muốn ra khỏi phạm vi hoạt động của thôn Bát Phương liền tự giác đi trồng rau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]