Đây là lời nói thật, Tô Tô không hề giả vờ. Lượng vũ khí ít như vậy mà cô cũng phải kết thù với người khác, càng nghĩ càng thấy thua thiệt, vì thế cô không hề muốn hợp tác giữ người cùng Sở Hiên.
Gương mặt Sở Hiên hiện rõ ba chữ “đồ hẹp hòi”. Hắn ta liếc nhìn Tô Tô, bất lực, “Tôi tặng cô thêm mười rương lớn tinh hạch nhé?! Một rương lớn ngần này!!!”
Sở Hiên giơ tay thể hiện kích thước của rương. Tô Tô liếc nhìn Sở Hiên, gật đầu đồng ý giữ người.
Trên thực tế, Tô Tô không cần bỏ công giam giữ thì Phương Thúc Ế cũng không hề có ý định rời khỏi thôn Bát Phương trong khoảng thời gian tới. Anh ta đi từ bắc đến nam đã hiểu rõ tình hình bên ngoài hơn Kiều Tư được bảo bọc rất nhiều. Thôn Bát Phương nhỏ bé này chính là căn cứ bình an sạch sẽ nhất trên suốt đường đi của anh ta.
Khi bác anh ta chưa nắm giữ được Xuân thành, Phương Thúc Ế hoàn toàn không định rời khỏi thôn Bát Phương.
Sở Hiên hoàn toàn lo bò trắng răng.
Sau khi ăn sáng cùng Sở Hiên, cha Tô tiếp tục đi hoàn thiện công trình phòng ngự, mẹ Tô thong thả thu hoạch rau củ trong vườn còn Sở Hiên qua chỗ Phương Thúc Ế, định nhờ vả tiện thể tranh thủ tạo cảm tình, thu hẹp khoảng cách giữa hai bên.
Đội lính đặc công dị năng trong thôn vẫn tuần tra canh gác trên nóc nhà. Mười dị năng giả của Phương Thúc Ế chỉ bảo vệ cho cậu chủ và cậu chủ nhỏ nhà họ Phương, không hay đi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848622/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.