“Thôn này tốt đó.” Phương Thúc Ế thong dong lượn một vòng, tỷ lệ cơ thể chuẩn như người mẫu quốc tế, tán thưởng nói với Tô Tô, “Cô bỏ ra không ít tâm huyết đấy nhỉ.”
“Không nhiều lắm, chủ yếu là những người ở cạnh tôi vất vả.”
Những lời này của Tô Tô là khiêm tốn, nếu hôm nay chỉ có cô và Tiểu Ái, cô và Tiểu Ái sẽ ở lại biển giòi, biển zombie cũng được. Thêm cha mẹ Tô lại là kiểu khác, mà dẫn theo nhiều người ở thôn Bát Phương này lại là kiểu khác. Sau đó cứ thế tiếp tục mà thành cuộc sống như ngày nay.
Người với người quen nhau rồi thành nhóm, bao nhiêu người thì có bấy nhiêu ý kiến. Thôn Bát Phương có thể được như ngày nay cũng là do ý kiến của một người, Tô Tô cũng liên quan nhưng không nhiều lắm.
“Ha ha, cô khiêm tốn quá.”
Phương Thúc Ế cười cũng rất vừa phải, không tiến, không lùi, không kiêu ngạo, không vội vàng, không nịnh nọt cũng không thách thức. Sở Hiên ở bên cạnh sớm đã tự đi vào căn phòng sau lưng Tô Tô, cầm theo ba chiếc ghế gỗ, gọi Phương Thúc Ế và Tô Tô ngồi xuống. Hắn cũng ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh rồi hỏi Tô Tô:
“Tô Tô, sao bên trong này không có giòi?”
Một lúc sau, thấy Tô Tô không có ý định trả lời, Sở Hiên mới tò mò hỏi tiếp, “Trên đường chúng tôi tới đây, thấy giòi bắt đầu bay về khu an toàn. Chỗ của cô thật kì lạ, trong thôn không nhìn thấy giòi.”
“Chúng tôi chăm chỉ dọn dẹp.”
Tô Tô cau mày nhìn Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848620/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.