“Đồ độc ác, vô nhân tính!!!”
“Thấy chết không cứu, loài người mà diệt vong thì các người chính là bọn đao phủ!”
“Mau mở cửa cho chúng tôi đi! Cầu xin các người cho người già và trẻ con vào trước đi!”
Tiếng chửi rủa, van xin truyền vào từ ngoài cổng. Đám người này phần lớn là người già và trẻ nhỏ, cùng một đám đàn ông gầy tong teo. Người nào người nấy vẻ mặt cuống cuồng, mắng chửi yếu ớt, chẳng khác nào đám dân tị nạn đã bị bỏ đói nhiều ngày ở châu Phi.
Tô Tô liếc nhìn đám người ở đằng xa, đỗ một hàng dài xe giống như đang xem náo nhiệt. Đám người đó không phải là đám người sống sót Lý Oánh đưa đến mà là những đội xe rảnh rỗi. Bọn họ đa số đều là dị năng giả và một vài người sống sót. Mọi người tụ lại thành một hoặc vài đội xe, đi lại khắp nới, tìm một chỗ an toàn có thể trú ngụ.
Hiển nhiên, những đội xe kia không hề coi trọng thôn Bát Phương, bởi vì thôn quá gần với biển giòi. Hơn nữa, bên ngoài thôn tụ tập nhiều người già và trẻ nhỏ như vậy chứng tỏ gánh nặng của thôn rất lớn, cho nên những người sống sót trong các đội xe kia đa số đều không dừng lại ở đây. Họ trực tiếp men theo con đường mòn của thôn đi về phía trước, có vẻ như muốn đi về phía Bắc.
Nhìn đám đông trước cổng thôn, Tô Tô cau mày, hơn một trăm người thôn Bát Phương có thể nuôi được nhưng Lý Oánh và Vương Tử Kiều đưa họ đến đây rốt cuộc là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848607/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.