Hai người vừa lái xe vừa trò chuyện câu được câu mất đến cửa thôn. Cách thật xa đó là Diệp Dục vũ trang đầy đủ, mặc áo giáp chiến đấu, nhảy xuống từ chiếc máy bay vận tải loại nhỏ cùng Từ Thiếu Phong trong thời tiết nóng nực. Từ Thiếu Phong cắt tóc ngắn một phân, mặc áo phông trắng, quần bò nhạt và đôi giày đá bóng màu trắng. Anh là dị năng giả hệ thủy nên cơ thể cũng thay đổi theo cấp bậc tăng dần, nước da ngày càng mịn màng nhẵn nhụi, căng đầy sức sống của nước. So với ngày trước mạt thế, hình tượng này đem đến cảm giác đẹp trai hơn vài phần, nếu tham gia showbiz thì có thể trở thành minh tinh hạng hai hạng ba cũng không chừng. Cánh quạt máy bay quay phần phật. Từ Thiếu Phong giơ hai tay vẫy chào Tô Tô. Cát bụi trong thôn Bát Phương bốc lên mù mịt. Tô Tô che mũ xuống xe, trợn mắt với Diệp Dục. Chẳng hiểu vì sao mọi khi chiếc máy bay vận tải nhỏ kia luôn đỗ ngoài bãi của sơn trang, hôm nay lại đi thẳng vào cửa thôn? Diệp Dục đằng sau Từ Thiếu Phong cười với Tô Tô, chạy đến gần cô, giải thích, “Tạ Hào Thế phái Từ Thiếu Phong tới, nói là muốn thương lượng với chúng ta.” Hôm nay máy bay đỗ ở bãi đất trống trước cửa thôn vì gần đây, Tô Tô hay qua chỗ này với mẹ mình. “Hôm nay chỗ chúng ta nhộn nhịp thật đấy.” Anh Bì cười ha hả, chui từ ghế lái ra. Trong bầu không khí đầy cát vàng, anh vuốt mái tóc đang bay tứ tung của mình xuống. Anh Bảo chưa mang cơm đến, không thì hôm nay mọi người trong thôn lại phải ăn cơm trộn cát mất rồi. “Anh không thể bảo máy bay đỗ ngoài kia rồi người vào đây à???” Tô Tô lườm Diệp Dục rồi che mũi bỏ về biệt thự của cha mẹ mình. Giờ hai người già đã về, mẹ Tô đang lấy chậu nước lạnh để cha Tô lau mồ hôi trên người. Thấy Tô Tô mặt mày lấm lem ưỡn bụng đến, đằng sau là Diệp Dục, anh Bì và Từ Thiếu Phong cũng bẩn thỉu, bà lại đưa chậu nước cho ba người đàn ông kia, còn bản thân quay về phòng vệ sinh để lấy chậu nước khác cho chồng mình. Từ khi Tô Tô vào ở, biệt thự này chưa bao giờ thiếu nước sạch. Trời càng nóng, nước của Tô Tô càng lạnh. Thường thì những người có không đủ nước hay muốn uống nước mát đều sẽ tìm cha Tô để xin ít. Vì cửa thôn không phải nơi bí ẩn, nhân khẩu phức tạp, bao nhiêu ánh mắt ngoài sáng trong tối luôn theo dõi biệt thự của nhà họ Tô nên nói chuyện ở gian chính không phải điều phù hợp. Tô Tô dẫn Từ Thiếu Phong lên phòng khách tầng hai của riêng người nhà họ Tô. Từ Thiếu Phong ngồi xuống trước mặt Tô Tô, Diệp Dục và anh Bì, kể lại toàn bộ câu chuyện mới xảy ra trong khu an toàn, thậm chí đến bốn lính đặc chủng của Diệp Dục đi theo dõi cũng không nắm được rõ như vậy. Một là, buổi tối mấy ngày trước, Vương Tử Kiều và Lý Oánh dẫn người xông vào địa bàn của Lã Ấn. Lã Ấn không liều mình chống cự mà tranh thủ mang mấy dị năng giả đi trốn. Còn các binh lính khác cũng chống cự tượng trưng, sau đó chạy trốn theo ba đường từ phía Tây. Những người còn lại không đi, nếu không chết thì cũng bị Lý Oánh thu nạp. Binh lính người thường chỉ là con tốt thí mạng, lót đường thay Lã Ấn. Dù cho toàn bộ những dị năng giả nòng cốt của hắn đều đã bị đưa đi, hắn cũng không bỏ chạy mà lại tiến gần về phía Tạ Hào Thế. Có lẽ Lã Ấn có một kho hàng bí mật, giờ đang trú ngụ tại nơi đó. Hiện giờ, có hai lý do để Lã Ấn tiến về phía Tạ Hào Thế: Hai người thân của Tạ Hào Thế là mẹ Tạ và Tạ Thanh Diễn đang nằm trong tay Lã Ấn. Lã Ấn muốn cảm ơn Tạ Hào Thế đã xử lý các kho hàng xung quanh biển giòi. Hơn nữa, Lã Ấn cũng muốn mượn tay Tạ Hào Thế - chờ khi Vương Tử Kiều và Lý Oánh truy đến nơi, hắn sẽ uy hiếp bắt Tạ Hào Thế bảo vệ mình. Đương nhiên đây cũng chỉ là ban đầu. Chờ đến khi kho đồ dùng cạn kiệt, không cần biết Tạ Hào Thế cần súng, người hay đồ, hắn có hai mẹ con Tạ Thanh Diễn làm con tin, cứ thế yên tâm chờ Tạ Hào Thế nuôi sống và bảo vệ mà không ai nghi ngờ cả. Chuyện này chỉ diễn ra khi Lã Ấn chưa vững vàng. Chờ đến khi căn cơ hắn vững, vết thương được chữa lành, khi phản công Vương Tử Kiều và Lý Oánh, chắc chắn Tạ Hào Thế sẽ bị Lã Ấn ép làm tiên phong. “Mấy ngày trước, Lý Oánh vừa tới tìm tôi, muốn liên thủ để ra tay trước với đội trưởng Tạ nhà các anh đấy,” Tô Tô nhìn Từ Thiếu Phong tức giận, nheo mắt cười, “Có điều tôi từ chối rồi. Giờ Tạ Hào Thế phái anh đến để làm gì?” “Mượn tay súng bắn tỉa!” Khi nói lời này, ánh mắt Từ Thiếu Phong rất đáng sợ. Anh giải thích với Tô Tô và Diệp Dục, “Mọi người cũng biết chúng tôi đều là những người bình thường trở thành dị năng giả. Có cho súng chúng tôi cũng không biết dùng. Vì thế, đội trưởng chúng tôi muốn mượn vài tay súng bên này.” “Chúng tôi phụ trách đội bắn tỉa, còn các anh dẫn Lã Ấn ra?” Tô Tô cảm thấy chuyện này rất thú vị. Cô nhìn Từ Thiếu Phong nghiêm túc gật đầu, quay sang hỏi Diệp Dục: “Anh có làm không?” “Làm!” Diệp Dục đồng ý ngay lập tức. Lần trước mai phục cả đêm không bắt được Lã Ấn, lần này có người giúp dẫn ra chẳng nhẽ lại bỏ qua. “Được, vậy hợp tác vui vẻ!” Tô Tô nhún vai, gật đầu với Từ Thiếu Phong, thể hiện thái độ hợp tác. Kế hoạch của Từ Thiếu Phong vẫn có nhiều ưu điểm hơn so với kế hoạch “ra tay trước” của Lý Oánh. Mấy người Diệp Dục không cần mạo hiểm, chỉ cần mai phục bắn lén là được. Còn nữa, hợp tác với Tạ Hào Thế cũng khiến Tô Tô thấy dễ chịu hơn hợp tác với Lý Oánh rất nhiều. Khi hợp tác với Lý Oánh, cô luôn có cảm giác mình đang bị cô ta tính toán, chẳng thoải mái chút nào. Việc hợp tác với Tạ Hào Thế là để cứu Tạ Thanh Diễn chết tiệt, nhưng dù sao tên chết tiệt đó cũng không nguy hại nhiều như Lý Oánh. Sau khi đồng ý hợp tác, Diệp Dục và Từ Thiếu Phong tiếp tục thảo luận kỹ càng, còn Tô Tô và anh Bì ra ngoài, đi xuống nhà. Trên hành lang chật hẹp, Tô Tô mơ hồ nghe tiếng thảo luận nho nhỏ vang ra từ căn phòng. Cô dừng bước, xoa bụng nói với anh Bì: “Lã Ấn chết thì đám nội gián kia không giữ nữa, thả xuống mương nước nuôi lùm cây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]