Đám người Mai Thắng Nam, ai nấy đều trải qua một quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời. Cho dù, Tô Tô muốn lợi dụng họ làm cái gì? Hoặc ở thôn Bát Phương này có bao nhiêu đàn ông đang đợi họ an ủi, có thể sống đến hôm nay đã không dễ dàng rồi. Sống được ngày nào hay ngày đó, qua một ngày là sống thêm một ngày, kiếm thêm được một ngày.
Trong sơn trang Bát Phương, sau khi Mai Thắng Nam rời đi, Tô Tô vừa vuốt bụng, vừa đi lại trong đại sảnh. Không đợi cậu thanh niên và người đàn ông mặc quân phục đứng bên ngoài đi vào, Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt đã bế trẻ con, dẫn theo Duệ Duệ vào trong.
Chu Hiểu Lâm đầy vẻ khinh bỉ quay đầu nhìn ngó, giống như Mai Thắng Nam ở đằng sau lưng cô ta vậy, vừa dỗ dành đứa bé trong lòng, vừa nói với Tô Tô:
“Tô Tô, con hồ ly tinh kia làm cái trò gì thế? Tôi không hiểu, chân tay lành lặn, có việc gì không thể làm, cứ nhất định làm cái nghề đó?”
Tẩm Nguyệt một tay bế một đứa bé, một tay dắt Duệ Duệ, đứng ngay sát phía sau Chu Hiểu Lâm. Mặc dù cô ta không nói chuyện nhưng biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng là cực kỳ tán thành với Chu Hiểu Lâm.
Tô Tô mỉm cười, nhìn Chu Hiểu Lâm nói: “Vậy cô cho rằng, lúc trước nếu không gặp tôi, các người sẽ thành người thế nào?”
Chu Hiểu Lâm sững người, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt lên lời. Tẩm Nguyệt ở sau lưng cô ta suy nghĩ điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848568/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.