Kiều Tư không hề bị lay động, bắt đầu chọn một đống lọ sơn móng tay đủ màu sắc trên bàn. Chúng đều là những nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng thế giới. Cô ta chọn một lọ màu đỏ, bắt đầu đánh móng tay, dáng vẻ không quan tâm đến người bên cạnh. Dị năng giả kia không biết làm sao, giọng hơi nặng, lại nói, “Cô chủ, cô đói bụng được nhưng mà máu mủ của cậu chủ chúng tôi không thể đói được. Nói thẳng ra, cô đây là làm khó ai chứ? Cô làm cho máu mủ của cậu chủ bị đói, không phải cô cũng bị thiệt sao?” Đúng vậy, máu mủ của anh Cả… Kiều Tư đang đánh móng tay, gương mặt trái xoan bỗng hiện lên sự hoảng hốt vì câu nói của dị năng giả kia. Cô ta giơ bàn tay ngọc ngà lên, vuốt ve bụng sắp sinh của mình, trong lòng không khỏi có chút oán hận, vẻ mặt cũng rất khó coi. Cô ta lại nhớ đến, chính vì cái bụng này, bây giờ mình mới có thể nhận được sự yêu mến của anh Cả như vậy, liền quay đầu hỏi: “Không phải anh Cả nói sẽ đến đón chúng ta sao? Sao anh ấy vẫn chưa đến???” “Sắp đến rồi, cậu chủ nói đã đến Xuân Thành rồi!” “Các người có nói với anh Cả là tôi ở thôn Bát Phương gì đó, sống không bằng chết không?” Kiều Tư lại khóc, hai giọt nước mắt long lanh rơi xuống, rơi trên chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp của cô ta, trông cực kỳ đáng thương. Hai vệ sĩ đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, trong đáy mắt hiện rõ sự chán ghét vô cùng. Thực ra bọn họ không muốn nói trên người họ có trang bị thiết bị truyền tin, nhưng bây giờ đều không dùng được. Người duy nhất có thể liên hệ với cậu chủ chính là Sở Hiên, bởi vì Sở Hiên có thể sử dụng bộ đàm kỹ thuật số. Những thiết bị quân dụng này, đám vệ sĩ không phải người của quân đội không thể chạm vào được. Song Kiều Tư đâu quan tâm đến những chuyện đó. Bây giờ chuyện cô ta làm mỗi ngày không phải là khóc thì là trang điểm ăn diện làm dáng, không thì chính là hỏi Phương Thúc Ế đi đâu rồi. Có lẽ trong tư duy của cô ta, mạt thế vẫn giống với trước đây. Lái máy một chiếc máy bay tư nhân, khoảng cách trời nam đất bắc chỉ là cái chớp mắt. Phương Thúc Ế không xuất hiện, chắc chắn là không cần cô ta và đứa con trai trong bụng cô ta nữa. Mấy vệ sĩ kia là đàn ông trưởng thành, cũng không hiểu tâm tư của phụ nữ. Bọn họ chỉ lo phụ trách chăm sóc tốt cho Kiều Tư và đứa bé trong bụng cô ta. Bọn họ không biết cách xoa dịu những cảm xúc kia, cũng không hiểu nổi. Bởi vì Kiều Tư làm mình làm mẩy với Tô Tô, cũng kiên quyết không đến chỗ Tô Tô, để vị “thiên tài của Khoa phụ sản” khám thai cho. Mọi người chỉ cảm thấy đến tháng này, có lẽ Kiều Tư sắp sinh rồi, đám vệ sĩ đã nhắc cô ta mấy lần. Mỗi lần nói, cô ta đều tỏ ra ghét bỏ, chỉ nói “Thiên tài của Khoa phụ sản” cái gì chứ? Cô ta chưa bao giờ khám bác sĩ trong nước, muốn đám vệ sĩ tìm cho cô ta bác sĩ khoa sản nước ngoài nổi tiếng nào đó! Trời ơi, một người phụ nữ hành hạ tám người đàn ông trưởng thành đến mức có lúc họ thực sự muốn đâm đầu chết quách đi cho xong chuyện! Buổi tối, sau khi Kiều Tư làm ầm ĩ mấy lần nếu còn không cho cô ta ăn mặn, cô ta sẽ cắt cổ tay tự tử, tám vệ sĩ kia đành phải cử một người, mặt dày mày dạn leo lên sơn trang Bát Phương mua thịt gà. Lúc này, mọi người trong sơn trang Bát Phương đã ăn tối xong. Bởi vì người đào chiến hào ở đầu thôn quá nhiều, Diệp Dục chia một nửa bộ đội đặc chủng làm nhiệm vụ canh gác luân phiên, bảo vệ những người khuân vác đào chiến hào, đồng thời giám sát không cho họ gây rối. Vì vậy bây giờ chỗ nấu cơm của thôn Bát Phương có mười chín thanh niên được chia làm hai nhóm. Trong đó mười người phụ trách công việc nấu cơm tập thể và các món chế biến từ gà như gà quay, canh gà, gà rán… Chín người còn lại làm món xào cắt thái tỉ mỉ, phụ trách ăn uống của Tô Tô, mẹ Tô, các bác sĩ y tá, nhóm của Diệp Dục và nhóm của anh Bì. Cho nên đến lúc này, trừ những người đang làm nhiệm vụ, tất cả nhóm người đi ra từ khu biệt thự Quả Táo cơ bản đều ở trong khách sạn. Mà mấy ngày trước chuyện Kiều Tư đến đòi nhường chỗ của đám trẻ sơ sinh cho cô ta khiến mọi người đều không ưa gì tên vệ sĩ kia. Khi anh ta đến trước mặt mặt Tô Tô, vẻ mặt mọi người đều như chờ xem kịch, không tiếp lời, cũng không thọc gậy bánh xe. Lúc này, Tô Tô đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, nhìn mẹ Tô đan áo len, cũng không biết mẹ Tô kiếm đâu ra kim đan và len, nói muốn đan cho Tiểu Ái một chiếc áo len. Tô Tô liền ở một bên nhìn bà, chỉ cảm thấy sợi len thần kỳ kia đang bay lên bay xuống trên tay mẹ Tô nhanh chóng thành hàng thẳng lối. Chuyện này có phải quá thần kỳ không? Người vệ sĩ kia… cái người lần trước đưa cô một túi to tinh hạch cho cô coi như là nhận lỗi, tên là gì ấy nhỉ? À, Cát Bát Thiên… anh ta đỏ bừng mặt, rất ngại ngùng đi đến, đứng trước mặt mọi người, đứng đối diện với Tô Tô. Tô Tô chỉ liếc nhìn rồi anh ta rồi lại nhìn động tác đan áo len của mẹ Tô. Lương Tiểu Kỳ liền ngồi lên chỗ tay vịn ghế sofa Tô Tô đang ngồi, nói nhỏ vào tai cô: “Anh ta nói Kiều Tư muốn ăn thịt, cho nên muốn đến mua một ít thịt đông lạnh.” “Mua thịt?” Tô Tô ngẩng đầu lên, mọi người cũng dồn ánh mắt lên mặt của Cát Bát Thiên, dường như cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên khi Kiều Tư lại muốn ăn thịt. Kiều Tư này ngoại trừ lần trước cô ta quay về sơn trang Bát Phương làm ầm ĩ một trận, từ đó cũng không quan hệ gì với mọi người. Hôm nay lại chịu vì thịt mà cúi đầu, cũng là một kỳ tích. Tô Tô gật đầu, không để tâm nói, “Thịt đông lạnh tám viên tinh hạch phổ thông một cân, anh muốn mua mấy cân?” “Tám… mười cân!” Vốn dĩ Cát Bát Thiên muốn nói, chỉ tám viên tinh hạch một cân ư. Còn rẻ hơn rất nhiều so với giá ở điểm giao dịch của khu an toàn. Sau đó lại cảm thấy nói câu này không ổn, anh ta đổi thành mười cân thịt đông lạnh. Sau khi giao tinh hạch, một thanh niên liền đi đến kho lạnh cân thịt gà đông lạnh cho anh ta. Dưới ánh đèn pha lê sáng rực, Cát Bát Thiên đứng trước mặt mọi người, tỏ ra hơi luống cuống. Lý Minh Chi – người khá lớn tuổi trong số năm y tá, rất thẳng thắn, chỉ vào anh ta: “Hôm đó tôi nhìn từ xa, thấy cô chủ của các anh có lẽ sẽ sinh trong vòng hai ngày. Tốt nhất các anh nên đưa cô ta đến trạm y tế ở đầu thôn khám đi.” “Vâng. Tôi hiểu!” Giờ đã sắp sinh rồi sao? Cát Bát Thiên không hiểu nhưng hắn ta cũng biết người tên là Lý Minh Chi đang nói chuyện với hắn là một y tá. Nếu Lý Minh Chi đã nói là sắp sinh vậy thì khuyên Kiều Tư đi đến trạm y tế khám xem sao. Xách mười cân thịt gà đông lạnh, Cát Bát Thiên vừa cảm ơn quay về vừa nghĩ đến ác cảm của Kiều Tư với thôn Bát Phương và sơn trang Bát Phương này, đặc biệt là ác cảm với Tô Tô, anh ta liền cảm thấy đau đầu. Có lẽ Kiều Tư đã làm cô chủ của nhà họ Phương quen rồi. Tính cách ở đâu cũng cho mình là một đại tiểu thư, e rằng mình sắp sinh cũng phải giở tính đại tiểu thư trước, bắt người khác phải cầu xin cô ta sinh con mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]