Chương trước
Chương sau
Tiếng kêu đau đớn thất thanh lởn vởn trong màn đêm, nhóm du côn và đặc công đứng ở cạnh tòa nhà khác chữa bệnh đầy vẻ hoang mang, tựa như lần đầu biết thì ra phụ nữ sinh con lại đau đớn đến vậy?! Hét đến thương tâm, khiến người khác không chịu được.
Cũng không thể trách đàn ông bọn họ ngạc nhiên, trước mạt thế, phụ nữ sinh con đều ở trong phòng sinh. Phòng sinh là nơi nào chứ, còn không phải là kiểu xây ba lớp tường trong ba lớp tường ngoài sao. Sản phụ có ở trong đó hét đến rách cổ họng người bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
Trong phim cũng có cảnh phụ nữ sinh con, nhưng dù thế nào cũng chỉ là phim, phụ nữ có đau hơn nữa cũng chỉ kêu “a a a” vài tiếng là hết cảnh, đứa bé đã được chào đời. Làm gì có chuyện giày vò người khác thực tế như thế chứ? Chu Hiểu Lâm cứ hét liên tục, đến nỗi những người đàn ông ở ngoài da đầu tê rần, chỉ hận không thể xông vào giúp sức cho Chu Hiểu Lâm.
Tô Tô đứng tại chỗ thở phào một hơi, ổn định lại nhịp thở của mình, sờ Tiểu Ái đang đạp trong bụng. Trong tiếng kêu gào đau đớn của Chu Hiểu Lâm, Tô Tô quay về biệt thự của mình, lặng lẽ ăn hết cơm, rồi lại lặng lẽ đi bộ trong sân nhà mình. Tiếng kêu, thét trong tòa nhà khám chữa bệnh bên cạnh liên tục vang lên, cô thực sự không cảm thấy buồn ngủ, cô bèn về phòng mình, tìm tinh hạch thu được trong mấy ngày qua bắt đầu luyện tinh phách.
Cấp bậc dị năng càng cao thì càng khó tăng, có thể từ cấp một lên cấp ba chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, nhưng từ cấp ba lên cấp bốn lại khó hơn rất nhiều. Như cô đã từng sống ở mạt thế mười hai năm, hầu như ngày nào cũng lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn, hút năng lượng và giải phóng dị năng, nhưng cũng chỉ tới cấp năm mà thôi.
Trong kiếp trước, dị năng giả cấp năm đã là dị năng giả cấp cao nhất, thiết bị đo cấp bậc dị năng của dị năng giả cũng chỉ đo được đến cấp năm là cao nhất. Tất cả mọi người đều chưa từng thấy dị năng giả cao hơn cấp năm, đương nhiên cho rằng thế giới này không có dị năng giả cấp sáu, chứ đừng nói đến dị năng giả cấp cao hơn.
Có rất nhiều người nói rằng, dị năng lôi điện của Tạ Hào Thế có thể đã đạt tới cấp sáu rồi, nhưng Tô Tô chưa từng giao đấu với anh ta nên cũng không cho là thật. Cô chỉ biết bản thân mình khi đó cũng là đối thủ đáng gờm rồi, trước đó vài năm cô bị người ta đuổi giết, sau đó vài năm đổi lại thành cô đuổi giết người khác. Tìm kiếm, sát phạt lẫn nhau như thế chưa hề dừng một ngày nào.
Lần cuối cùng vào căn cứ Bạch Hổ, Tô Tô còn nhớ mình đến đo cấp bậc dị năng, cán cân năng lượng cấp năm đã đầy, cô nghĩ nếu mình đưa thêm năng lượng vào thì thiết bị sẽ nổ nên cô bèn dừng việc thử nghiệm. Vì thế cô có đạt được cấp sáu hay không, thực ra bản thân Tô Tô cũng không biết.
Lúc này, cô ngồi khoanh chân trên giường, giống như tập yoga cho phụ nữ có thai, hai chân cô che ở trước cái bụng hơi nhô lên, rồi cứ thế tu luyện tinh phách đến nửa đêm. Hơn nửa đêm trôi qua mà Chu Hiểu Lâm vẫn chưa sinh xong, tất cả mọi người đều lo lắng. Đới Thuần đứng canh ở trong sân tòa nhà khám chữa bệnh, thấy Lương Tiểu Kỳ bê một chậu máu đổ ra ngoài sân, Đới Thuần bèn xông lên túm Lương Tiểu Kỳ, sốt ruột hỏi:
“Vợ tôi vẫn chưa sinh à? Cô ấy… cô ấy sẽ không sao chứ?”
“Lo cái gì? Anh tưởng sinh con dễ lắm sao? Đợi đi, tử cung mới mở được một phân, chắc đến sáng…”
Lương Tiểu Kỳ chẳng lấy làm lạ, bình tĩnh hất tay Đới Thuần ra, bê chậu không vào trong. Đới Thuần nghe xong ngơ ngẩn cả người, la hét dữ dội như thế mà còn chưa sinh, phải đợi tới sáng nữa. Phụ nữ sinh con, rốt cục là bị giày vò tới mức nào chứ?
Những người nghe thấy lời của Lương Tiểu Kì đều sợ hãi không thôi. Không ai phát hiện ra, chỗ đất mà Lương Tiểu Kỳ đổ chậu máu bắt đầu xuất hiện những con dòi, chúng cũng không to lắm, chỉ bằng cỡ con giun nên không thu hút sự chú ý của người khác, miệng màu đỏ thẫm, đang định đi tới nơi có mùi máu nồng nặc nhất trong viện. Cách đó không xa, có hai con gà biến dị phi tới, một con đực, một con mái kêu cục tác, ăn luôn mấy con dòi biến dị đang lăn dưới đất.
Trưa hôm qua, anh Bì vừa phơi hết thóc ra đã bị cha Tô lôi sang một bên hỏi chuyện, còn chưa kịp hỏi Tô Tô, hai con gà sau trong cốp xe của anh nên xử lý thế nào. Sau đó nhiều chuyện xảy ra, nên anh đã quên biến chuyện này, cho tới bây giờ, hai con gà biến dị này cũng không biết từ trong cốp xe anh Bì thoát ra ngoài thế nào. Chúng cũng không gây rắc rối gì, chỉ tự mình tìm giun dế dưới đất ăn.
Những nguy cơ bên này của Tô Tô vô tình tạm thời được áp chế. Còn bên nhà họ Tạ, mỗi ngày đều có người mất tích, bọn họ thì tự an ủi nhau, không chừng vì quân đội tuyển người nên họ có nơi tốt hơn để đi, không muốn ở lại đây nữa.
Ở cái thời đại ốc còn không mang nổi mình ốc, chẳng ai thực sự quan tâm người quanh mình đi hay ở, duy nhất chỉ có một người trong khu biệt thự Quả Táo có chút quan tâm, đó chính là Phi Phi. Những lời nói thể hiện sự quan tâm cũng chưa từng được Tạ Thanh Diễn để tâm, dạo này hắn luôn ấp ủ âm mưu làm sao để đẩy Phi Phi vào tay Lý Oánh.
Thực ra từ lâu Tạ Thanh Diễn đã nói muốn Phi Phi cùng hắn gia nhập quân đội nhưng Phi Phi từ chối. Cô ta luôn từ chối, chẳng có lý do gì, chỉ là cô cảm thấy mệt. Bây giờ một mình cô phải thúc đẩy sinh trưởng lương thực, rau củ, hoa quả để nuôi tất cả những người trong nhóm. Những người này ăn không no còn tới trách mắng cô ta, Phi Phi sớm đã rơi vào trạng thái mệt mỏi lao lực.
Hiện giờ, Tạ Thanh Diễn còn muốn đưa cô ta đến quân đội bao nhiêu người như thế, một mình cô ta làm sao sống nổi? Cô ta sợ dị năng của mình sẽ bị tiêu hao hết, làm một dị năng giả có dị năng bị tiêu hao hoàn toàn là một loại đau khổ thế nào chứ?
Chính là cảm giác đói khát, có hiểu không? Tiêu hao cạn kiệt dị năng, cảm giác đó còn kinh khủng hơn đói khát, giống như bị vô số những con ruồi nhặng châm chọc vào toàn thân vậy, đau khổ đến cùng cực.
Nhưng dù Phi Phi có nói gì đi nữa Tạ Thanh Diễn vẫn kiên quyết muốn cô gia nhập quân đội, hắn nói hắn yêu cô, hắn cũng muốn đến quân đội sống. Nếu hai người họ cùng gia nhập, sau này sẽ cùng phối hợp với nhau, đường làm quan rộng mở.
Chưa nói sau này căn cứ được xây dựng xong, xã hội sẽ dần dần quay về hình dạng như trước mạt thế, Tạ Thanh Diễn nói hắn muốn làm việc trong quân đội, nên cô ta cũng làm ở đó. Hai người cùng tích trữ tinh hạch, mua một nơi thuộc về hai người họ, sau này sinh một đàn con…
Con gái là kiểu yêu bằng tai, có những cô gái thực sự có thể dựa vào những lời nói đường mật mà sống, Phi Phi không thể kháng cự được những viên đạn bọc đường của Tạ Thanh Diễn. Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Tạ Thanh Diễn, cô đã do dự gật đầu đồng ý đến quân đội dốc sức làm việc.
Sau khi cô đồng ý chẳng bao lâu, Tạ Thanh Diễn liền chuẩn bị xe, đưa Phi Phi tới chỗ của Lý Oánh ngay trong đêm. Lý Oánh sống cách đó không xa, nghe nói sống ở bên cạnh khu biệt thự Quả Táo, ở một khu kinh doanh được các binh sĩ canh gác chặt chẽ xung quanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.