Tạ Hào Thế đứng bên ngoài những tảng băng vỡ vụn, đôi mắt khóa chặt trên người Tô Tô, lờ mờ ẩn chứa sự quan tâm. Trong lòng anh ta không phức tạp như Tô Tô, cái gì mà hối hận hay không hối hận vì không giết anh ta, Tạ Hào Thế chỉ muốn cho cô biết, anh ta phải bảo vệ Tạ Thanh Diễn, chỉ vậy mà thôi.
“A!!!!’
Cách đó xa xa, Diệp Dục cuối cùng cũng nhè ra được quả trứng bị mắc trong cổ họng, hét lên giận dữ. Anh bay vèo một cái từ trong tay Hộ Pháp ra ngoài, thấy Lý Oánh chắn đường, không thèm nhìn mà đẩy cô ta ra, vội vàng lao về phía trước. Anh ôm Tô Tô đang lùi về phía sau, quay một vòng, tia sét nhỏ của Tạ Hào Thế cứ thế rơi lên lưng Diệp Dục.
Diệp Dục bị điện giật rùng mình một cái, vững vàng ôm Tô Tô ổn định lại cơ thể, quay người ném ra một con rồng lửa. Anh to tiếng mắng, “Lại đánh cô gái của ông đây, hôm nay ông sẽ xử lý thằng cháu này.”
Con rồng đó rất lớn, ngọn lửa rừng rực cháy làm cho Tạ Thanh Diễn đang nằm hấp hối dưới đất phải lăn qua lộn lại. Mẹ Tạ tránh ngọn lửa lao lên trước, ôm lấy Tạ Thanh Diễn đang lăn lộn dưới đất, trên người trên mặt đều là vết đỏ do bị nóng bỏng, khóc lóc nói:
“Con của tôi, con của tôi, con của tôi…”
Tạ Hào Thế không muốn đấu với Diệp Dục, nhưng giờ phút này không thể tránh né, bởi vì Diệp Dục rất ương ngạnh, vốn là con rồng lửa chỉ xông về phía Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848474/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.