Trong đám người mà Tạ Thanh Diễn dẫn dắt, có thể một số thường theo sau nhóm đặc công của Diệp Dục đi tìm đồ, nhưng đồ ở con đường gần đó đều bị vơ vét hết sạch. Chúng không có gan dám đi xa hơn đành quay về ăn chực nằm chờ. Những kẻ có gan chạy đi xa cũng không cam tâm đem đồ mình vất vả lấy được về chia sẻ nên những một đi không trở lại. Những kẻ còn lại chiếm đại đa số, bao gồm cả Tạ Thanh Diễn trong đó, công việc mỗi ngày mà chúng làm nhiều nhất chính là nằm trên giường, ngồi trên ghế, hoặc là nhàm chán lả lướt khắp mọi nơi. Việc quan trọng nhất và vui vẻ nhất của chúng chính là nhìn nhóm dị năng giả của Tạ Hào Thế ra ngoài, rồi nhìn Tạ Hào Thế dẫn nhóm dị năng giả trở về. Những nhóm người kiểu thế này rất không ổn, người thì mệt chết, người thì rảnh đến phát sợ, có người dũng cảm ra ngoài rồi chẳng muốn quay về. Nói thật, đám người này nếu chăm chỉ một chút thì Tạ Hào Thế cũng tình nguyện nuôi chúng, nhưng với tư tưởng và trạng thái tinh thần hiện nay của một hai trăm người này, Tạ Hào Thế không chừng đến một ngày nào đó không chịu được sẽ dứt áo ra đi. “Anh, ý anh là gì vậy?” Tạ Thanh Diễn bị những lời của Tạ Hào Thế nói khiến cho biểu cảm trên mặt trở nên khó coi, chợt chất vấn, “Đến anh cũng bắt đầu nghĩ bọn em ăn hại rồi sao? Bọn em có thể không liên lụy đến anh nữa chỉ cần anh đồng ý gia nhập vào đội quân của sĩ quan chỉ huy Lã Ấn. Anh cống hiến sức lực cho quân đội, bọn em cũng đều được sắp xếp ổn thỏa…” “Đàn gẩy tai trâu!” Đối với những lời của Tạ Thanh Diễn, trong lòng Tạ Hào Thế cảm thấy phiền chán vô cùng. Anh ta cảm thấy Tạ Thanh Diễn từ đầu tới cuối đều không hiểu ý của mình, hoặc là hiểu nhưng giả vờ không hiểu?! Tóm lại Tạ Hào Thế cũng chẳng còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp với Tạ Thanh Diễn nữa. Anh ta đứng lên, đi thẳng ra cửa chính, thay giày rồi bước ra khỏi biệt thự của mình trong tiếng gọi tha thiết của mẹ Tạ. Thấy bộ dạng chán nản không còn ý chí của Tạ Hào Thế, mẹ Tạ liền quýnh lên, bà đuổi theo ra cửa gọi Tạ Hào Thế mấy tiếng. Tạ Hào Thế đi nhanh quá, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng, mẹ Tạ chỉ đành hậm hực quay về. Đi vào phòng khách, nhìn thấy dáng vẻ buồn bã ngồi trên sô pha của Tạ Thanh Diễn, bà thở dài nói: “Thanh Diễn à, hôm nay con bị làm sao vậy? Vì sao lại cứ phải cãi nhau với anh con? Ngày nào anh con cũng ra ngoài tìm đồ cho chúng ta đã đủ mệt rồi, con không thể thông cảm cho nó sao?” Lúc nói chuyện, giọng nói của mẹ Tô rất êm ái, mặc dù đang răn dạy Tạ Thanh Diễn nhưng trong giọng nói có chút không nỡ nói nặng, điều này khiến cho những lời răn dạy của mẹ Tạ chẳng có chút tác dụng nào. Tạ Thanh Diễn hơi cau mày đáp: “Bây giờ anh ấy đang tỏ ra là người lòng dạ hẹp hòi, đồ tìm được cũng toàn giao cho những dị năng giả thuộc hạ của anh ấy. Đám dị năng giả đó rất khó nói chuyện, cứ thế này thì sớm muộn gì chúng ta cũng bị đói chết mất.” Hai lần đầu ra ngoài tìm đồ, Tạ Hào Thế cũng không nói đồ tìm về được giao cho ai, Tạ Thanh Diễn đương nhiên vui mừng sung sướng tưởng rằng hắn được tùy ý chia đồ, bèn chào hỏi mấy thuộc hạ chăm chỉ cần mẫn phân chia toàn bộ mười mấy xe chở đồ. Sau đó có thể thuộc hạ của Tạ Hào Thế ý kiến với anh ta vài lần, rồi đồ kiếm được từ những lần sau, Tạ Hào Thế đều đưa đến biệt thự của nhóm dị năng giả đó, mặc chúng thay phiên nhau quản lý. Những dị năng giả đó mũi hếch lên tận trời, đám người thường muốn lấy đồ trong tay họ mà không bỏ ra chút gì là chuyện không có khả năng. Vì thế những dị năng giả là nữ, có chút nhan sắc để cho nhóm dị năng giả trông đồ hưởng chút hương hoa thì được vài cái bánh mì. Đây đã trở thành chuyện thường tình, Tạ Thanh Diễn không ngờ tương lai lại trở thành tệ nạn như thế. Hắn cảm thấy dơ dáy, bẩn thỉu nhưng lại bất lực. Hắn nói chuyện này với Tạ Hào Thế, nhưng anh ta chỉ nghe mà chẳng có ý trừng phạt đám thuộc hạ của mình. Thực ra ở góc độ của Tạ Hào Thế, những kẻ sống sót kia không có chút giá trị, chỉ ăn ngon lười làm, không ra ngoài giết zombie cũng không sản xuất gì hết, đúng ra là không cần thiết phải nuôi chúng. Những thuộc hạ của anh có gái dâng tới tận cửa cho sàm sỡ, tặng vài cái bánh mì, bảo anh quản lý kiểu gì được chứ? Cũng không phải do thuộc hạ của anh gây chuyện vô cớ, chủ động chạy đi dụ dỗ đám con gái đó, là chúng chủ động dâng tận cửa, để cho thuộc hạ của anh sờ vài cái đổi lấy mấy miếng ăn. Nhưng Tạ Thanh Diễn không nghĩ như thế, hẳn chỉ nghĩ rằng thuộc hạ của Tạ Hào Thế độc chiếm đồ ăn, rõ ràng là ép con gái người ta vào con đường sa đọa, những cô gái đó không đáng thương sao? Họ phải trải qua bao nhiêu dằn vặt, đấu tranh tư tưởng, bị đói thành thế nào mới có thể chọn bước đường bán thân như thế chứ?! Vì thế Tạ Thanh Diễn cũng cảm thấy không an toàn, hắn vô cùng mong muốn tìm được một chỗ dựa vững chắc hơn Tạ Hào Thế, nếu con đường để tìm được chỗ dựa đó là cần Tạ Hào Thế, Tô Tô, Phi Phi đi cống hiến cho quân đội. Vậy thì bọn họ đi là được rồi, dù sao gia nhập quân đội cũng không có hại gì. Mẹ Tạ bên cạnh không thể chịu được thái độ của Tạ Thanh Diễn, bà suy nghĩ rồi quyết định khuyên hắn. Bà ngồi xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Hôm nay mẹ đi sang bên chỗ Tô Tô xem một chút, nghe nói bên họ không chỉ đưa về chín đứa trẻ sơ sinh, còn có y tá, bác sĩ và một đứa trẻ hai tuổi. Con đoán xem những y tác bác sĩ đó làm gì? Đứa nhỏ hai tuổi đó làm gì?” “Hả? Còn có thể làm gì nữa? Mạt thế rồi, y tá bác sĩ còn có tác dụng gì? Nuôi không thôi.” Trong lòng Tạ Thanh Diễn, mặc dù Tô Tô đã là dị năng giả nhưng chắc chắn sẽ sống như hắn, cưu mang một đống miệng ăn. Chắc chắn mỗi ngày đều sầu khổ suy nghĩ xem nên nuôi đám người đó thế nào, nghe nói trong số những người đó còn có trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, những ngày tháng này chắc chắn càng thêm khó khăn. Mẹ Tạ lắc đầu, cười nói với Tạ Thanh Diễn, “Những y tá bác sĩ đó đang bận rộn mở một bệnh viện, thuộc hạ của anh trai con vào chữa trị đều phải dùng tới tinh hạch, còn đứa trẻ hai tuổi đang xách xô nước tưới cây cho bụi cây quanh tường, mẹ nó thì đang phơi chăn, quần áo, giúp việc vặt cho bệnh viện luôn.” “Ơ, thuộc hạ của anh tặng tinh hạch cho bọn họ sao?” Dường như Tạ Thanh Diễn không hiểu ý trong lời nói của mẹ Tạ, hắn đang tức giận không thôi. Anh trai Tạ Hào Thế của hắn bị điên hay trúng bả gì rồi, người bên mình không thèm chăm lo lại chạy sang tặng tinh hạch cho bệnh viện bên Tô Tô? Hay là bác sĩ y tá trong bệnh viện đó lại buôn bán da thịt?! Đúng là dơ bẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]