“Cảm ơn bác, nhưng cháu biết mình đã đến lúc phải đi rồi.”
Lúc cha Tô chưa tới, Vương Quân còn đang do dự không biết nên đi hay không. Sau khi cha Tô tới anh đã hạ quyết tâm phải rời khỏi đây, những người xung quanh mình đều có cha mẹ bạn bè ở bên trong lúc mạt thế, nhưng cha mẹ bạn bè của anh ở đâu?
“Chẹp… thời thế như bây giờ, một mình cháu định đi đâu?”
“Cháu muốn nhân cơ hội này đi tìm cha mẹ người thân ạ.”
Anh nghĩ cha Tô nói đúng, có lẽ anh với Lý Oánh không cùng chung lý tưởng, những thứ Lý Oánh theo đuổi anh lại không hề có chút hứng thú nào, còn cuộc sống mà anh mong muốn, cô lại cho rằng không cần cố gắng cũng có được.
Lần này Vương Quân rời đi cũng không đi tìm Lý Oánh, anh không chỉ bị Lý Oánh bỏ rơi một hai lần, lần này anh định đi tìm cha mẹ người thân một mình. Trước kia anh là một đứa con bị tình yêu làm mờ mắt, bỏ qua tình cảm của cha mẹ. Sau mạt thế, Vương Quân muốn lấy lại trách nhiệm của một người con.
“Như thế… cũng tốt, cũng tốt.”
Nếu Vương Quân đã có mục tiêu của mình thì cha Tô cũng không tiện giữ người lại nữa. Người ta phải đi tìm người thân, đó là lẽ đương nhiên. Ông có thể khuyên Vương Quân từ bỏ chuyện với Lý Oánh, nhưng không thể ngăn cản Vương Quân đi tìm người thân.
Khi mặt trời ngả về tây cũng là lúc Vương Quân chào từ biệt lần cuối với cha Tô. Sau đó anh đứng dậy, đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848441/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.