Trên đời này sao lại có người như vậy chứ?! Mặt dày đến mức khiến người ta tức lộn ruột. Tô Tô nhìn vào đôi mắt Diệp Dục, không nhìn thấy chút ý cười nào trong mắt anh. Anh thực sự muốn cô đánh mình, cũng thực sự tính toán đợi cô đánh xong sẽ bắt đầu hôn cô. Cô đánh anh bao nhiêu cái, anh sẽ hôn cô bấy nhiêu cái.
Nhìn thấu ý đồ của Diệp Dục, mặc dù trong lòng Tô Tô có ý muốn lôi anh ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại. Cô ngẩng mặt lên cười với anh, nhíu chân mày, ôn hòa nhã nhặn nói:
“Mới sáng ra, đánh đánh giết giết vô vị lắm, anh huấn luyện xong rồi à?”
“Xong rồi.”
“Hôm nay có hoạt động gì?”
“Hôm nay không có hoạt động gì, nghe em sắp xếp. Nhưng mà ngày mai anh phải dẫn theo mấy người đi tìm mẹ của Lập Hạ.”
“Lập Hạ?!” Tô Tô khẽ nhíu mày, nhìn Diệp Dục đã khôi phục trạng thái bình thường. Tô Tô ngây người trong chốc lát, dường như cô đã nhớ ra cái gì đó, lại hỏi: “Thế sao anh không đi tìm người nhà của mình? Những người khác thì sao? Sao họ đều không đi tìm người nhà của mình?”
“Bọn anh đều không có người nhà.”
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Diệp Dục hiện ra một vẻ mơ hồ hiếm thấy. Anh ngồi trên bàn uống nước trước mặt Tô Tô, chân đi giày ghệt quân đội giẫm lên thảm trải nhà, đôi mắt lướt qua gương mặt Tô Tô, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sau lưng cô.
“Bọn anh đa số đều là cô nhi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848437/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.