Chương trước
Chương sau
“Tô Tô!” Tạ Hào Thế nhấn giọng, có vẻ tức giận, “Đừng có dùng thái độ đó nói chuyện với anh, anh đâu có chọc giận em.”
Mạt thế đó, bây giờ là mạt thế đó. Thế giới này có mấy người mạo hiểm tính mạng của mình trong mạt thế này để đi tìm một người? Tạ Hào Thế không nợ Tô Tô!
Cái gì mà không cần anh tìm, bảo anh quay về bảo vệ Tạ Thanh Diễn? Giọng điệu mỉa mai chua chát đó trước giờ chưa từng thấy Tô Tô sử dụng.
Tô Tô cười giễu cợt, quay đầu đi không muốn nói chuyện với Tạ Hào Thế nữa. Trong lòng anh ta, Tô Tô vẫn chỉ là một bông hoa tơ hồng không hiểu thế sự trước mạt thế, anh ta là người họ Tạ đầu tiên biết cô và Tạ Thanh Diễn yêu nhau, cũng là người ủng hộ kiên định nhất.
Nhưng trong lòng Tô Tô, những sự giúp đỡ, ủng hộ, sự tử tế, và cả sự quan tâm và bảo vệ như một người anh trai đó đã rất rất rất xa rồi, xa đến mức bây giờ Tô Tô nhìn anh ta chỉ như một người xa lạ. Chỉ cần anh ta không làm hại cô thì cô cũng không muốn rước thù oán với cao thủ số 1 mạt thế tương lai.
Sau lưng cô Tạ Hào Thế vẫn bướng bỉnh. Anh ta thật sự rất muốn bỏ về. Từ trước tới nay anh ta chưa từng phải dè chừng ai, trước mạt thế cũng chẳng có ai dám hạ nhục anh ta chứ đừng nói đến con thỏ nhỏ lúc nào cũng nể sợ anh ta.
“Cẩn thận!”
Nhìn thấy Tô Tô chuẩn bị rẽ, phía trước có hai zombie nhảy bổ về phía đó một cách bất ngờ, Tạ Hào Thế thót tim. Anh cũng bất chấp sĩ diện cầm súng lên bắn về phía đầu zombie. Tiếng súng rất lớn, như thể dội khắp bầu trời trên đầu họ. Tô Tô cắt đầu zombie trước mắt, lấy tinh hạch, nhìn Tạ Hào Thế cười.
“Anh có súng cơ đấy?”
Súng là đồ tốt, sau mạt thế những người không có dị năng, thể lực cũng không tốt lắm chỉ có thể dựa vào vũ khí để bảo vệ bản thân. Ban đầu cô cũng muốn có một khẩu, còn đắn đo nghĩ cách lấy của Diệp Dục, nhưng súng là thứ anh cố sống cố chết bảo vệ nên cô không có cơ hội ra tay.
Hôm nay mới là ngày thứ hai mạt thế mà Tạ Hào Thế đã có một khẩu, có thể thấy người như anh ta trước mạt thế cũng không phải dạng buôn bán bình thường.
Tô Tô vừa dứt lời thì ở những nơi tối tăm trong đồn cảnh sát có hàng loạt con zombie lảo đảo đi ra, chúng nghe thấy tiếng súng nên đi theo hướng âm thanh ra ngoài. Đấy mới là ở trong đồn cảnh sát, chứ chưa nói đến bên ngoài, đám ở những con phố lận cận hẳn cũng đang chạy về phía này.
Súng mặc dù rất tốt nhưng có một nhược điểm là tiếng động quá lớn. Zombie di chuyển theo âm thanh và mùi hương, mắt chúng rất kém nên nếu muốn dùng súng mà không muốn đánh động đám zombie ở xa thì cách tốt nhất là lắp thiết bị giảm thanh.
Cô nhấc con dao tông trong tay, hít sâu một hơi, tăng tốc chạy đến lũ zombie gần nhất. Cứ một nhát chém một zombie một tinh hạch, động tác uyển chuyển thong thả như đang nhảy múa vậy. Tạ Hào Thế ở sau lưng cô cũng nổ súng liên tục, kỹ thuật bắn súng của anh ta khá tốt, rất ít khi bắn trượt.
Chẳng bao lâu mà toàn bộ đám zombie trong đồn cảnh sát đã bị Tô Tô và Tạ Hào Thế xử lý sạch sẽ. Cô ngẩng đầu nhìn về phía ba phòng ở trên tầng hai, có một vài phòng vọng ra tiếng va đập và tiếng “è è” đúng của zombie. Vừa nghe thấy cô đã biết có zombie bị nhốt ở bên trong rồi.
“Trạc Thế Giai?! Nếu cô chưa chết thì tạo ra tiếng gì đó đi!”
Tiếng zombie ầm ĩ trong đêm tối. Tô Tô hét xong câu đó, ngoài đám zombie nhiệt tình trả lời cô thì cũng chỉ có tiếng thở dốc của Tạ Hào Thế sau lưng. Tô Tô hơi nhíu mày, xoay một vòng tại chỗ đứng, cảm giác bất an dâng lên. Cô vác con dao tông còn dính máu nhớp nháp đi đến trước cửa một căn phòng, giơ chân đạp cửa, 3 con zombie bên trong nối đuôi nhau nhào ra ngoài.
Tô Tô lui người về sau một nhát dao giải quyết một zombie, sau khi liên tục chém ba dao cô nhìn xuống phần đầu của ba zombie kia không có con nào giống Trạc Thế Giai!
Tạ Hào Thế ở trong sân còn đang chuẩn bị tinh thần, anh ta cong người nôn vài bận rồi lại ngồi xổm xuống nhặt một con dao quắm của một zombie lên, bổ đầu của zombie rồi lại nôn một hồi nữa. 10 đầu ngón tay thò vào trong não bới móc một lúc lâu mới moi ra được một viên tinh hạch to như quả lựu, anh ta quay sang hỏi Tô Tô đang giơ chân đạp cửa giết zombie hỏi:
“Tô Tô, đây là cái gì thế? Em có biết không?”
“Em không biết.”
Tô Tô nhặt một viên tinh hạch trong não zombie lên, tiếp tục giết zombie không quay đầu lại, lòng thầm khen ngợi những gì Tạ Hào Thế làm. Đối với một người mới trải qua mạt thế một ngày mà nói thì anh ta có sự can đảm và nhanh nhạy người thường khó có được. Chẳng trách sau này anh ta sẽ trở thành cao thủ số một mạt thế, chỉ trong một thời gian ngắn có thể nhìn ra vấn đề, không thành cao thủ mới lạ.
“Nhưng anh thấy em liên tục thu nhặt những thứ này.”
Trăng tròn vành vạnh tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt trên bầu trời, dưới mặt đất không còn những ánh sáng rực rỡ nữa. Những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của Tạ Hào Thế trở nên cứng nhắc, anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Tô, hiển nhiên là không tin lời cô rồi.
Tô Tô tiếp tục đi đến một căn phòng đóng kín cửa, thở dài một hơi, quay đầu nhìn Tạ Hào Thế đang đứng trong sân nói một cách mỉa mai: “Em thực sự không biết, trong đầu lũ zombie có thứ này. Em nghĩ chắc nó có công dụng gì đó nên mới thu thập. Bằng không để em nghiên cứu trước, đợi em biết công dụng cụ thể thì em nói cho anh sau.”
Tác dụng của tinh hạch, dù cho Tô Tô che giấu không nói thì Tạ Hào Thế sớm muộn cũng sẽ biết. Người sống sót nhiều như thế, chẳng qua bọn họ không thể thích ứng được với chuyện người thân bạn bè bị biến thành zombie trong thời gian ngắn ngủi. Đợi họ bình tĩnh rồi sớm muộn sẽ quay lại phản kích lũ zombie. Đến lúc đó, sự tồn tại của tinh hạch chẳng phải bí mật gì.
Ai nói được thì cô sẽ nói, nhưng Tạ Hào Thế thuộc loại người không thể nói cho biết. Trong lòng cô, Tạ Hào Thế chỉ có thể đứng về phe Tạ Thanh Diễn, mà Tạ Thanh Diễn là cái tên số một cô nhất định phải giết. Vì vậy, Tạ Hào Thế là bạn hay là địch còn chưa phân rõ, sao cô có thể nói tác dụng của tinh hạch giúp cho Tạ Hào Thế mạnh lên được?
Hơn nữa Tạ Hào Thế cũng không đần, anh ta không phải kiểu ngu si tứ chi phát triển giống Diệp Dục. Nếu cô bảo biết được ở trên phim, thứ này tên tinh hạch, dị năng giả có thể hấp thụ năng lượng của tinh hạch thì chỉ có thể lừa được người như Diệp Dục, không thể lừa được Tạ Hào Thế.
Vả lại lời cô nói là thật, não con zombie nào cũng có tinh hạch, điều này không phải dối trá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.