Bên ngoài gió rất to và lạnh, thỉnh thoảng tuyết bay vào cổ. Hai ông bà đầu tóc bù xù, tay chân đỏ bừng vì lạnh cóng, người dính toàn máu vừa bẩn, nhếch nhác lại tanh thối, nhưng vẻ mặt lại vô cùng phấn khích giống như thứ họ ôm trong tay không phải là đồ vật mà là vàng bạc châu báu vậy.
Tô Tô nhìn cha mẹ mình như vậy trong lòng vô cùng đau xót, rất muốn khóc. Cô cúi đầu nhận đống đồ lộn xộn trong tay mẹ và đi vào trong bếp. Nhân lúc cha mẹ cô chuyển những thứ đồ khác vào trong bếp, Tô Tô dựa vào bàn thủy tinh, nói với họ:
“Cha mẹ, cha mẹ đừng đi tìm nước nữa, con kích phát dị năng thủy rồi!”
Cô cầm hai cốc thủy tinh. Dưới ánh mắt kinh ngạc săm soi của cha mẹ, hai cốc thủy tinh trong tay Tô Tô nhanh chóng đầy nước. Cô bước lên trước, đưa hai cốc nước cho cha mẹ. Nhìn thấy bộ dạng vất vả chạy ngược chạy xuôi cả một ngày, không uống lấy một hớp nước, đôi môi khô khốc của họ, hai mắt cô đỏ hoe:
“Con xả nước cho cha mẹ lau người, thay một bộ quần áo sạch sẽ.”
Mạt thế đến, lúc mới đầu, điện và khí đốt vẫn được cấp đầy đủ, điện thoại cũng vẫn có tín hiệu. Nhưng dần dần, chẳng biết từ lúc nào chúng sẽ bị cắt hết. Vì vậy, vẫn còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ như xăng, pin năng lượng mặt trời….
Một mình Tô Tô không làm được. Đơn giản nhất là pin năng lượng mặt trời để dưới tầng hầm nhà nhưng cô không biết lắp đặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848349/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.