Quý Ngưỡng Chân miệng đầy bọt hỏi, "Mười chín, vậy cậu không phải đi học à?"
Văn Tương lại lắc đầu, "Không thi đại học ạ."
Quý Ngưỡng Chân cầm cốc nước lên chuẩn bị súc miệng, có hơi áy náy, cũng không tiếp tục hỏi đông hỏi tây nữa, "Ở đây không còn gì cần cậu giúp nữa, cậu xuống tầng trước đi."
Lúc Văn Tương đi xuống hai mắt đỏ ửng, đứng cạnh bàn ăn trả lời dì Phương nói Quý thiếu gia đang thay quần áo, một lát nữa sẽ xuống.
Dì Phương thấy dáng vẻ của Văn Tương, lại tưởng là cậu ta bị Quý Ngưỡng Chân mắng, bèn an ủi: "Không sao đâu, tiểu thiếu gia lúc mới ngủ dậy dễ cáu kỉnh, không phải khó chịu gì cậu đậu."
Nhậm Đàn Chu nhấp một ngụm trà, mắt cũng không nâng, chờ Quý Ngưỡng Chân đầy năng lượng từ trên tầng chạy xuống, anh mới ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, "Không ngủ ngon?"
Quý Ngưỡng Chân âm thầm ôm lòng chờ xem kịch hay chỉ hận không thể tìm một cái cớ để thúc đẩy tiến độ, cậu bực bội nói: "Mơ lung tung cả một đêm, mệt chết người."
"Mơ thấy gì thế, nói nghe thử xem."
Quý Ngưỡng Chân mới chẳng muốn kể chuyện, giả bộ quan tâm chuyển chủ đề, "Anh, sao hôm nay anh lại có hứng thú với mấy cái này? Lúc trước em còn chưa ngủ dậy anh đã ăn một mình rồi đi làm, đó giờ chưa đợi em bao giờ. Hôm nay vậy mà còn cho người lên gọi em... Chín giờ rồi, anh không vội đi công ty à?"
Nhậm Đàn Chu cũng không vặn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-ac/3403101/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.