Tôi tỉnh dậy, mở mắt ra, rời giường, đá văng dép lê, xém chút nữa là đạp vào tiểu thư Doolittle, không để ý cô nàng bất mãn meo meo, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa.
Khi tôi vừa mở cửa, cậu đã đứng ở ngoài. Cậu quăng cho tôi một ánh mắt trắng dã, tức giận mắng: “Mặc quần áo vào thì không được à?” Cậu lách người vào cửa, laptop mở trên tay suýt chút nữa thì va vào thắt lưng tôi.
Cậu vẫn như mọi khi, chiếm cứ sô pha của tôi, dùng máy tính của cậu tính đống công thức kỳ quái nào đó. Tiểu thư Doolittle vòng vòng quyển luyến dưới chân cậu. Tôi biết tâm trạng cậu không tốt, thế nên không nói gì cả, chỉ đứng ở cửa, giống học sinh tiểu học bị phạt đứng.
Loại câu hỏi không lời yên tĩnh này giằng co phải đến mười mất phút, tôi càng lúc càng kích động.
“Nói đi, anh lại làm ra cái chuyện tốt gì.” Cậu rốt cuộc mở miệng.
“Tôi…” Tôi còn chưa kịp nói cái gì, cậu đã tức giận đến phải nổ tung “Tôi đã nói anh không thể yêu đương anh có thể đừng ở trên đường cái lang thang đi bộ lại thuận tiện làm chút việc tốt người tốt để cho người khác thương thầm trộm nhớ sao!!!”
Tuy rằng ngữ khí của cậu cộng thêm nội dung lời nói thực dễ dàng làm người khác hiểu lầm, nhưng hai chúng tôi không hề có bất cứ quan hệ yêu đương nào cả, không những thế, chỉ cần thế giới còn tồn tại, tôi và bất kì ai trên thế giới này sẽ không thể có bất kì mối quan hệ yêu đương nào. Cậu là thành viên uỷ ban trật tự cái gì mà thời không hay địa cầu chi chi đó, trong kí ức 217 ngày vừa qua của tôi, cậu phụ trách cấm chỉ tôi yêu đương, qua 145 ngày đầu, cậu lại ngăn cấm người khác cảm nắng tôi.
Bởi vì, vừa hiển nhiên, lại vừa tuyệt không hiển nhiên, tôi chỉ cần yêu một phát, thế giới lập tức tận cmn thế, người khác nhìn trúng tôi, thế giới cũng tận cmn thế luôn.
Trong kí ức ngày hôm qua của tôi, tôi đã tránh được gần như toàn bộ khả năng phát sinh một mối quan hệ lãng mạn. Kết quả ngay trên đường về nhà, giúp một đứa nhỏ chưa vào tiểu học bắt lại quả bóng bay. Sau đó cái máy dò tận thế được nguỵ trang thành đồng hồ trên tay tôi bắt đầu đếm ngược còn 48 tiếng, vì thế tôi phi về nhà, để cậu ấn khởi động lại.
Hôm nay là ngày mồng một tháng ba, cùng là một ngày mồng một tháng ba, tôi đã trải nghiệm ba mươi lăm lần, mà ngày mồng môt tháng ba chân chính đầu tiên, đã là 217 ngày trước.
“Nhưng nó mới năm tuổi thôi, làm sao tôi biết được nó sẽ…”
“Anh biết anh nói nghe vào tai giống biến thái đến nỗi nào không, hơn nữa ai biết anh kể cả trẻ con năm tuổi cũng tán tỉnh.” Dáng vẻ cậu hầm hừ giống hệt tiểu thư Doolittle tát gọi tôi dậy mỗi sáng vậy.
“Cậu biết thừa tôi không có, không phải cậu tính đều được hết rồi sao.”
Ngày như này, hai chúng tôi đều mệt mỏi vô cùng.
Tôi bây giờ không thể đi tàu điện ngầm, đành phải chạy xe đạp (Cùng một chiếc xe đạp tôi đã mua đến 23 lần),không thể liên hoan cùng đồng nghiệp, không thể gọi cơm ngoài hàng, không thể ra cửa hàng tiện lợi… Hiện tại lại phải thêm một khoản nữa không thể dạo công viên, vốn loại sinh hoạt mỗi ngày ngồi ở phòng thí nghiệm nuôi chuột bạch đã mười phần bần cùng, hiện tại lại không thể không bần cùng hơn. Tôi qua rất nhiều ngày mồng một tháng ba mồng hai tháng ba… được lặp đi lặp lại. Mà tôi với một ngày mới hoàn toàn không hề còn chút mong đợi nào, tựa như nhân sinh của tôi chỉ còn lại chuột bạch thực nghiệm Alex cùng hai động vật họ mèo trong nhà – cậu và tiểu thư Doolittle.
Ngày của cậu cũng chẳng dễ chịu gì, chung quy một đặc công thời không cool ngầu bá đạo bị nhốt bên cạnh một tôi nhàm chán thế này, mỗi ngày không thể không tính toán xác suất tôi sẽ phát sinh quan hệ yêu đương mà không phải pháp tắc của địa cầu, nghĩ cũng thập phần khó chịu. Cậu đã từng than phiền rằng chưa từng gặp qua nguyên nhân tận thế vừa chính xác lại vừa không xác định như thế này. Tôi vừa có mùi phát triển quan hệ yêu đương, thế giới sẽ huỷ diệt trong vòng 48 tiếng, thế nhưng một mối quan hệ yêu đương thật sự rất phức tạp, không chính xác như mưa thiên thạch, tâm địa cầu nổ tung (tôi cũng không biết tôi đang nói cái gì). Cậu không cần thiết phải quan sát ở cự ly gần, nhưng phải đảm bảo có thể khởi động máy dò tận thế lại trước khi thế giới diệt vong. Đây cũng là nguyên nhân vì sao, cậu không thể không ở lại trong ngôi nhà nhỏ của tôi, ban ngày đóng chiếm sô pha của tôi, ban đêm chiếm đóng giường của tôi, dán mắt vào cái vào thứ nhìn giống cái máy tính, nhưng thực tế lại là máy công nghệ cao nào đó, tính đi tính lại, muốn tìm đến cái điểm ổn định kia, tôi ổn định duy trì trạng thái độc thân, cũng không còn người chạy tới thích tôi, thế giới không tận thế, cậu không phải nhìn chằm chằm tôi mỗi ngày.
Cậu nói, tất cả nguy cơ tận thế đều có một điểm ổn định chỉ cần đứng trên điểm ổn định đó, tận thế sẽ không đến. Nhìn chung, hầu hết các nguy cơ đều thực dễ xử lí, một hai lần khởi động lại, tất cả sẽ được giải quyết hết.
Nhưng vấn đề ở đây, đây là một nhiệm vụ kéo dài vô hạn. Lúc tôi vừa không dễ dàng tiếp nhận đời mình vĩnh viễn độc thân xong, vận đào hoa nát bét của tôi đột nhiên nở đầy cây.
Kỳ thật từ ban đầu tôi không nên biết gì cả, nếu như tôi không nhớ rõ cậu, tôi cũng sẽ không nhớ được hiện tại tôi lại một lần nữa bắt đầu tháng ba, cũng sẽ lẳng lặng vô tri vô giác độc thân đến cuối đời.
Tôi bị người ta đụng một cái ở ga tàu điện ngầm, cà phê vẩy đầy người.
Day 218.