Chương trước
Chương sau
Hạo Thiên thì vẫn cứ nhất quyết cự tuyệt ch OK Thống trung ăn những thứ đồ quá cứng cáp và nhiều dầu mỡ. Còn Thống Trung lại là mặt nài nỉ van xin, xin xỏ đủ điều, còn hứa này hứa nọ trên trời dưới đất nhưng một lời cũng không lọt lỗ tai của Hạo Thiên.

Ngay lúc này, một giọng nói có phần chắc chắn, kiên định vang lên

" Vậy thì để tôi giúp cậu ấy đập mềm chúng ra có được hay không? "

Ban đầu, cả bọn nghe thấy câu nói này cứ tưởng là dân làng ai đó có lòng tốt, thấy anh hùng của họ bị bắt ép không cho ăn đồ ăn ngon nên tiến tới giải vây giúp Thống Trung. Nhưng không phải vậy, giọng nói này vô cùng thân thuộc và âm ỉ, lạnh lùng.

Cả bọn chợt quay phắt sang nhìn với ánh mắt kinh ngạc bội phần, tưởng rằng mình nghe lầm, một sai lầm tai hại nên Hạo Thiên hỏi lại lần nữa cho chắc

" Ngươi vừa nói gì? "

Minh Kỳ khuôn mặt thoáng cái ửng hồng, ánh mắt dời đi chỗ khác mà không dám nhìn thẳng mặt Hạo Thiên, khẽ nói

" Để... Để tôi giúp cậu ấy đập mềm những miếng thịt ra... "

" Cái gì? "

Cả bọn chợt hét lên một tiếng, bắt đầu xúm xụm lại chỗ Minh Kỳ, bắt đầu tia mắt nhìn, nhìn chăm chăm lấy cậu không rời. Lại nhìn sang chỗ Thống Trung, cứ thế mà nhìn qua nhìn lại hi người.

Rõ ràng lúc trước như chó với mèo, đánh nhau ỳ sèo, suốt ngày cãi lộn với nhau, còn không thì cũng im ỉm. Mặc dù mấy sự vụ như cãi lộn gì đó chỉ là đùa qua đùa lại cho vui thôi, nhưng có bao giờ thân thiết đến mức ấy đâu? Hôm nay ăn lộn trúng cái gì rồi? Sao lại thân đến việc chăm từng miếng ăn như vậy? Aaa, thật khó hiểu mà

Bọn nhóc xúm lại, hỏi

" Tiểu Kỳ, cậu có bị làm sao không ấy? Có ăn lộn gì không? "

" Có bị đau ở đâu không? Có cần Thiên ca giúp khám thử qua một chút sao? "

" Tiểu Kỳ à, cậu hay là đi nghỉ một lát đi. Chúng tôi sẽ giúp đưa đồ ăn vào chỗ cậu nghỉ mà, sẽ không mất phần đâu "

" đúng đó, hay là đi nghỉ ngơi một lát đi "

...........

Minh Kỳ ánh mắt cứ chuyển dời liên tục, trong đầu cứ suy nghĩ. Nếu lúc đó tiểu Trung không ra đỡ giúp mình một phát thì chắc mình mới là người bị thương nghiêm trọng đến như vậy. Suy cho cùng, nếu mình không yếu kém, kém cỏi như vậy thì những người xung quanh, kẻ địch sẽ không thể làm hại người thân thiết của mình, sẽ không thể làm hại được gia đình mình. Mình quá kém cỏi rồi...

Lúc này, Minh Kỳ vẫn đang trong dòng suy nghĩ, căn bản không hề nghe thấy đám nhóc xung quanh đang nói vấn đề gì cả. Vả lại khi mà thằng đàn ông quan tâm thằng đàn ông khác cũng có vấn đề chứ, đương nhiên đám nhóc lại càng nghi ngờ hơn rồi. Nhưng Thống Trung lại khác, chỉ nghĩ đơn giản rằng Minh Kỳ chỉ đang muốn giúp cậu có thể ăn đồ ăn ngon bày ra trước mắt kia thôi.

Bấy giờ, Thống Trung mặc kệ vết thương vẫn đang âm ỉ đau, nhảy bồ nhào vào người Minh Kỳ, ôm chầm lấy Minh Kỳ mà cười la ha hả, nói

" Tiểu Kỳ a, cảm ơn rất nhiều. Nào nào, chúng ta mau đi ăn thôi "" Rầm "

Minh Kỳ trực tiếp quật cho Thống Trung té lăn trên đất, xém chút thì miệng ngậm đất thay cơm rồi. May mắn ngậm mồm kịp thời, không thì nguy to.

Thống Trung rên lên một tiếng đau, nói

" Tiểu Kỳ ức hiếp người, ta đang bị thương mà, không biết thương người gì cả "

Minh Kỳ " hừ " một tiếng, quay lưng bước đi tiếp, vừa đi vừa nói

" Ngươi mà còn lề mề thì tự mình húp cháo đi "

Thống Trung nghe đến từ " cháo " liền bật người ngồi dậy, chạy thật nhanh về phía Minh Kỳ, vừa chạy vừa hét lên

" Tiểu Kỳ, đợi ta nữa. Ta không muốn ăn cháo đâu a, đừng như vậy mà "

Để lại phía sau cả đám người ngơ ngác nhìn không biết nên khóc hay nên cười cho cái tình cảnh này nữa.

Hạo Thiên lúc này khẽ thở ra một hơi, nói

" Chúng ta tạm thời ở lại nơi này tìm kiếm xung quanh thêm 2 ngày nữa. Còn hiện tại đi ăn tiệc thôi "

" Vâng "

Cả đám đồng thanh đáp, Lăng Giang Tuyết sáp lại gần Hạo Thiên, khoác tay cậu mà cùng sánh bước với nhau.

Bữa tiệc diễn da linh đình, rượu thịt đầy đủ no nê ăn mãi mà không hết, ăn uống thâu đêm suốt sáng. Hết dĩa thức ăn này sẽ lại đến dĩa thức ăn khác, hết ly rượu này sẽ lại đến ly rượu kia. Rót mãi uống mãi mà không tàn tiệc.

Đám nhóc hiện tại cũng đã lớn rồi, chúng bắt đầu uống thử rượu, và vì biết được bọn nhóc mới bắt đầu uống nên dân làng đã pha loãng rộng ra, hạ thấp nồng độ rượu xuống một chút để bọn nhóc có thể uống như nước giải khát vậy.

Mặc dù nói uống như nước giải khát, nhưng mà nó vẫn là rượu, vẫn sẽ có nồng độ trong đấy. Uống 1, 2 ly không sao, có cảm giác như đang uống nước trái cây ngọt lịm vậy. Nhưng nếu uống quá nhiều vẫn sẽ say đấy, và cũng vì vậy mà bọn nhóc nằm vật vã ra đất không dậy nổi.

Ăn chơi suốt mấy ngày luôn có chứ thèm đi kiếm gì đâu, nói đúng hơn là chúng bị chuốc say a, cứ hết ly nào thì dân làng sẽ lại rót thêm ly đó, cứ thế được nước lấn tới. Uống đến nỗi say bí tỉ mà nằm ra đất đấy...

Qua 3 ngày ăn chơi sa đọa, số người còn tỉnh táo là đếm trên đầu ngón tay. Trong đó có những đứa nhỏ và nhóm Hạo Thiên tỉnh táo là 4 người bao gồm cậu, Lăng Giang Tuyết, Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt.

Hiện tại ai cũng say thế này thì còn biết hỏi ai mà tìm nữa, thôi thì ngủ nghỉ khỏe luôn.

Thế là 2 ngày tiếp theo đó dân làng bắt đầu tỉnh dần, sau cơn ngủ dài ai nấy đều có chút uể oải không muốn nhúc nhích. Nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chưa dọn dẹp nên buột phải tỉnh thôi. Họ nhúng người vào nước lạnh, làm cho mình tỉnh táo lại thì bắt tay vào công cuộc dọn chiến trường. Khắp nơi đâu đâu cũng là rác, thức ăn quăng tứ tung. Người thì nằm lê lết, có người dậy người không.Còn đám Hạo Thiên, sau một cuộc vui hoan hỉ rốt cuộc cũng chịu tỉnh, mặc dù còn có chút lờ đờ nhưng không sao cả. Di chuyển bình thường, hô hấp không lỡ nhịp nào vậy là ổn rồi còn gì nữa.

Lúc này, khi mà bọn nhóc đã thay đồ sạch sẽ, chúng bắt đầu túm tụm lại, vây quanh bốn người duy nhất uống nhiều rượu, lại còn là rượu nguyên chất chưa qua pha loang nhưng vẫn không say bọn Hạo Thiên. Ồ ạt tới tấp hỏi

Lưu Vân: " Thiên ca, sao mọi người tỉnh ruồi vậy? "

Mộc Lâm: " Đúng vậy, mọi người đều uống rượu, các huynh uống lại là loại rượu mạnh nữa chứ. Sao các người tỉnh ruồi vậy chứ? "

Thống Trung: " Có bí quyết gì sao? Chỉ bọn đệ đệ này với chứ? "

..............

Bấy giờ, Chu Thuần Anh bảo

" Theo ta nhớ thì chủ nhân vốn đã không biết say là gì ngay từ năm ngài 16 tuổi rồi. Không biết lí do là gì nhưng uống bao nhiêu vẫn không say. Còn Lăng đại tiểu thư thì do một lần uống thi với hoàng đế, uống đến nỗi mà trời đất quay cuồng, khiến cho hoàng đế bệ hạ cũng phải chào thua. Cái này mặc dù có chút thua kém chủ nhân nhưng so với người khác chính là cao nhất. Tửu lượng của ngài ấy cũng phải hơn 10 thùng rượu lớn với nồng độ nguyên chất đấy... Còn về hai người kia thì... Bó tay... "

An Lam Nguyệt nói

" Tỷ thì lúc trước khi mà Thiên Thiên đi thì Tuyết nhi đã rất buồn cho nên cứ bắt tỷ uống với muội ấy, uống riết rồi tửu lượng cũng lên thôi "

Tiểu Siêu cũng bảo

" Ta thì.... Tư chất giống Thiên ca thôi "

Tiểu Siêu vốn là hệ thống máy móc mà, làm sao có thể biết say là gì cơ chứ. Nói giống Hạo Thiên cũng phải thôi

Bọn nhóc nghe đến đây liền một mặt hưng phấn nói

" Vậy sau này chúng ta cũng sẽ tập uống thật nhiều rượu để không biết say là gì! "

Hạo Thiên trừng mắt chúng, lộ ra một biểu cảm vô cùng đáng sợ, khiến đám nhóc chùn người xuống, cậu nói

" Đứa nào mà đụng đến ly rượu nguyên chất thì hãy chờ hình phạt từ ta đi. Một giọt là 2000 ngàn cái hít đất "

Đám nhóc nghe câu này, lại thêm biểu cảm đáng sợ của Hạo Thiên cũng chẳng dám cãi lại làm gì. Cả bọn nói một cách yểu xìu

" vâng... "

Sau đó, tất cả lại dành ra 1 ngày để đi xung quanh hỏi xem kĩ hơn về tung tích của Băng Liên...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.