Chương trước
Chương sau
Bước qua cánh cửa dẫn đến Ma giới, một ánh sáng chói mắt ập đến ngay trước mặt Hạo Thiên. Đến nỗi khiến cậu phải đưa tay lên mà che đôi mắt lại, đôi chân bước chậm dần đều... 

Cho đến khi cảm nhận ánh sáng yếu dần và cánh cửa phía sau lưng đã đóng hẳn liền thả tay ra, Hạo Thiên bỗng chốc đứng hình mất 5 giây... Xuất hiện trước mặt cậu là một đồi núi, xa xa sẽ thấy những ngôi nhà được dựng lên san sát nhau. Nơi này so qua không hiện đại như bên Thiên Vũ đại lục, nhưng rộng hơn và tiếng người cười nói cứ liên tục vang vọng. 

Những ngôi nhà cao thấp đan xen lẫn nhau, những hàng cây đứng từ xa vẫn thấy được sự xanh tươi của chúng, chứng tỏ được chăm sóc rất kĩ lưỡng. Nơi cao nhất mà từ đây thấy được hẳn là hoàng cung, nơi mà nhà vua ngự trị, cũng chính là An Đế Vương! Nó được xây như một lâu đài lớn, bao bọc xung quanh là vách tường cao hơn 3 mét, cây cối cũng được trồng lên khắp nơi. Không khí nơi này trong lành, trời quang mây tạnh, chim hoat líu lo trên những cành cây xanh tươi đang tỏa bóng mát. Hương thơm của những loài hoa luôn tỏa ra khắp nơi. Còn gì tuyệt vời hơn khi được nghỉ ngơi ở một nơi như thế này thì còn gì bằng cơ chứ. 

..... Nhưng mà, thứ làm Hạo Thiên kinh ngạc thật sự vẫn là 4 con người đang đứng trước mặt cậu đây. Hạo Thiên trân trân mắt nhìn, kinh ngạc bội phần. Mặc dù trước kia nghe tiểu Siêu kể qua là người Ma giới sẽ có sừng, có cánh và có cả một đôi tai dài. Nhưng mà... 

Hạo Thiên bất ngờ hỏi 

" Tiểu Siêu, tại sao cả đệ cũng có? Rõ ràng đệ chỉ là một hệ thống? " 

Tiểu Siêu gật đầu đáp 

" Đúng đệ chỉ là 1 hệ thống, nhưng đệ vẫn là người Ma giới cho nên sẽ có thôi!  " 

Trước mặt Hạo Thiên đây có 4 con người với 4 đôi tai dài, 4 đôi cánh đen lớn và 4 cặp sừng trên đầu. Phong lão sư thì cặp sừng đen, nhỏ vài chỉ khoảng 5 cm, đôi cánh lớn phủ sau lưng. Nguyệt tỷ cặp sừng dài khoảng 6 cm, đôi cánh  màu đen lớn co lại phía sau lưng, tiểu Siêu lại là cặp sừng nhỏ hơn một chút, chỉ khoảng 3 cm, đôi cánh cũng tương đối vừa người của đệ ấy. Còn Tuyết nhi lại là đôi cánh lớn, to hơn người của muội ấy một chút, cặp sừng dài và uốn cong sau đó lại nhọn lên. Đôi tai của cả ba đều dài và khoảng tầm 4 cm, Hạo Thiên nhìn lại mình, đặc biệt khác người a. 

Hạo Thiên hỏi 

" Mọi người là từ khi sinh ra chính là yêu nghiệt sao? " 

An Lam Nguyệt lắc đầu nói 

" Tỷ với Tuyết nhi muội muội thì đúng đấy, chúng ta từ nhỏ đã có đôi cánh và cặp sừng. Còn Phong lão sư lại là có đôi cánh khoảng vào hơn 100 năm trước. Còn tiểu Siêu thì... " 

Nghe An Lam Nguyệt nói tới đây lại dừng thì biết chắc rằng cô không biết quá trình của tiểu Siêu, cậu liền nói 

" Của đệ có sừng từ lúc hóa hình người, có cánh vào khoảng 4 nắm trước! " 

Hạo Thiên " ồ " lên một tiếng, nói 

" Vậy là cặp cánh đó có thể bay sao? " 

An Lam Nguyệt gật đầu, đôi cánh bắt đầu vỗ lên, tạo thành một làn gió mát, thân hình cô từ từ bay lên, lượn lờ trên không trung. Lại đập đôi cánh mạnh hơn nữa, An Lam Nguyệt bay lượn trên bầu trời một cách thỏa thích, cười lớn, nói 

" Ha ha ha ha, lâu lắm rồi ta mới lại vỗ đôi cánh mình. Cảm giác tự mình bay quả thật rất tuyệt vời mà! " 

Lăng Giang Tuyết, Thiên Vũ Phong, tiểu Siêu cũng bắt đầu vỗ đôi cánh của bản thân, bay lên bầu trời cao. Hạo Thiên đứng bên dưới nhìn lên, khóe mắt khẽ giật giật, nhỏ giọng 

" Các người ỷ mình có cánh nên muốn bay bỏ ra sao? " 

Vừa nói liền đạp hư không mà đi,  dí theo cả bốn người đang bay lượn kia. 

Cả bốn càng bay càng gần lại với khu dân cư, hay gọi là kinh đô. Tiếng ồn ào náo nhiệt càng tăng lên, thi thoảng trên bầu trời sẽ xuất hiện vài người đang bay lượn, nhưng là ở vị trí thấp hơn chi bằng là bay vù vù sát tầng mây như mấy người này. Qua quan sát nãy giờ thì số người biết bay ở nơi này rất ít,  lâu lâu mới thấy 1 người mà chỉ bay là là gần mặt đất khoảng 4 mét, do cánh họ nhỏ chăng? Còn về số người có sừng cũng tương đối ít, gặp 10 người chắc khoảng 2 người có. Nhưng mà có sừng cũng không có nghĩa là tốc độ tu luyện sẽ nhanh, tùy theo sừng lớn hay nhỏ nữa kìa. 

Dừng lại giữa không trung, Hạo Thiên hỏi 

" Nơi này chỉ có mỗi kinh đô này thôi sao? " 

Lăng Giang Tuyết lắc đầu đáp 

" Không, nơi này còn có nhiều thị trấn, khu vực nhỏ hơn. Nhưng đây là khu trung tâm và là khu vực lớn nhất, cả Ma giới đều do An Đế Vương quản lí. Những khu vực nhỏ sẽ do các thành chủ quản lí, còn ở các thị trấn sẽ do thị trưởng, nhưng chung quy hằng năm vân phải đóng thuế và chịu nhận mệnh lệnh của nhà vua An Đế Vương! " 

Hạo Thiên gật đầu, lại hỏi 

" Thế bây giờ chúng ta.... " 

" Aaaa đó là ai vậy? Họ có đôi cánh lớn chưa chìa! " 

Một âm thanh lớn vang lên tận phía nơi bọn Hạo Thiên đang đứng, làm cả bọn phải chú ý mà nhìn xuống. Người dân đang tụ tập lại cùng nhìn lên bầu trời cao với ánh mắt ngưỡng mộ, tôn sùng và đầy kính cẩn. 

" Mái tóc đỏ đó, chính là Đại công chúa An Lam Nguyệt, còn có cô gái tóc hồng phấn kia chắc chắn là tiểu thư của Lăng gia,  Nhị tiểu thư Lăng Giang Tuyết. Còn người đàn ông kia chắc chắn là tướng quân Thiên Vũ Phong! Cả 3 bọn họ hiện tại đều tụ tập ở nơi này, cả 3 người với địa vị cao quý như vậy tại sao lại xuất hiện nơi này chứ? " 

" Tôi còn nghe bảo họ đã đi đâu đó mấy năm nay rồi! Hiện tại hẳn hoàn thành nhiệm vụ mà quay trở về đi " 

" Con người!?  Đo chẳng phải là con người sao? Con người kia biết bay đấy, hắn không có cánh mà vẫn bay được kia kìa!? " 

" Đồ ngốc, một người nào đó khi được 400 cấp sẽ bay được, thường đân các người không biết sao? "

" Nhưng mà theo ta thấy người đó vẫn còn trẻ như vậy đã hơn 400 cấp, sao có thể chứ?  " 

" Sao cũng được, mau quỳ xuống. Đại công chúa đang nhìn xuống chúng ta kia kìa! " 

................. 

Cả đám dân bắt đầu quỳ xuồn, quỳ gạp xuống đất mà dập đầu. An Lam Nguyệt lập tức nói 

" Mau đứng dậy cho ta. Ai đang làm gì thì mau làm việc nấy đi, không cần để tâm tới chúng ta làm gì! " 

An Lam Nguyệt nói xong liền bảo 

" Chúng ta hiện tại lập tức quay trở về hoang cung đi. Vì đây vẫn là rìa của kinh đô nên mới như vậy đấy " 

Cả bọn gật đầu, cùng nhau phi nhanh trên bầu trời, tiến thẳng về phía nơi cao lớn, to nhất nơi này. Hoàng cung của Ma giới, nơi mà An Đế Vương đang ngự trị. 

Còn chưa tới nơi, Thiên Vũ Phong liền nói 

" Hạ cánh đi. Nhà vua không cho phép việc bay lượn trên lâu đài đâu! " 

An Lam Nguyệt gật đầu, nói 

" Đúng vậy, tránh làm kinh động đến các hộ vệ! " 

Cả bọn liền sà sà bay xuống đất, khi vừa đặt chân xuống đất liền tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc của những tên lính. Chúng chỉ là những tên lính thường, không sừng cũng không cánh, quỳ gạp xuống đất mà hô 

" Thuộc hạ kính chào đại công chúa, Lăng nhị tiểu thư, tướng quân và đại nhân. Chúng tôi lập tức vào báo với nhà vua, mọi người hãy đi nghỉ ngơi... "

An Lam Nguyệt xua tay nói 

" Không cần, các ngươi cứ tiếp tục công việc của bản thân mình đi! " 

An Lam Nguyệt dẫn đầu vào trong, xuyên qua hành lang dài, với những cung nữ cứ tấp nập qua qua lại lại, hết cúi đầu chào lại tò mò, thắc mắc đưa mắt nhìn theo Hạo Thiên như sinh vật lạ. Cả nhóm An Lam Nguyệt đang đi thì chợt dừng lại, trước mặt có một người đàn ông đang đứng đối diện. 

Trang phục ưu nhã, trang nghiêm, bên cạnh một cậu trai với khuôn mặt không chút biểu cảm, hoạt động một cách cứng ngắc, Hạo Thiên nhìn vào liền biết đây là một khôi lỗi, lv cũng chỉ vừa chạm 250 cấp. 

Người đàn ông cúi đầu chào An Lam Nguyệt một cái, liền cười nói 

" Công chúa, lâu rồi không gặp! " 

Khuôn mặt An Lam Nguyệt nhìn thấy người này liền tỏ ra ghét bỏ, Lăng Giang Tuyết cũng là khó chịu, Thiên Vũ Phong thì nhăn mày. Căn bản không ai ưa người trước mặt đây.... 

( P/s: Hôm nay chỉ đăng một chương như bình thường thôi. Bắt đầu từ tuần sau tác mới bắt đầu bạo chương thiếu nha v_v)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.