" Đợi chúng ta một chút! "
Một thanh âm quen thuộc vang lên, ngăn trở bước chân của nhóm Hạo Thiên. Cậu quay lại xem là ai, bất ngờ nói
" Ồ, cha, mẹ. Hai người có chuyện gì sao? "
Đường Thiên Long và Vương Thiên Nhi chạy tới trước mặt Hạo Thiên. Vương Thiên Nhi nói
" Chúng ta có chuyện muốn nói với con! "
Hạo Thiên gật đầu nói
" Vâng? Có chuyện gì ạ? "
Vương Thiên Nhi bảo
" Là về cuộc chiến ngày mai, con có thể giảm tối thiểu thương vong thấp nhất có thể sao? Mẹ biết con cuộc chiến ngày mai sẽ có thương vong, nhưng mẹ mong con có thể giảm xuống thấp nhát có thể, được không? "
Hạo Thiên khẽ thở ra, cha và mẹ cậu lại như vậy. Mỗi lần chiến tranh lại bày ra vẻ mặt thương tiếc, xót xa cho cảnh chiến tranh khốc liệt và luôn nghĩ tới cảnh gia đình người ta khi mất người thân sẽ đau khổ ra sao! Hai người có cần tốt quá mức cần thiết như vậy không? Lúc trước ra chiến trường luôn như thế sao?
Hạo Thiên " chậc " một tiếng nói
" Được rồi. Nếu có thể! "
Đường Thiên Long lại nói
" Hiện tại con đang định tới quân doanh ở phía Bắc sao? Chúng ta cùng đi! "
Hạo Thiên gật đầu mỉm cười, lại nhìn nhìn An Lam Nguyệt đang ngóng trông ai đó, Hạo Thiên cười hỏi cha cậu
" Cha, chẳng hay Khuyết ca đã đi đâu rồi? "
Đường Thiên Long nói
" Hai ngày trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-thang-cap-he-thong/2188343/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.