Chương trước
Chương sau
" Chuyện ban nãy ta không quản nữa, quyết định ra sao tùy ngươi. Bây giờ thì.... "

Hạo Thiên nói tới đây ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn Lăng Giang Tuyết, khẽ thở ra một hơi, Hạo Thiên vì tránh bị nghe lén và bảo mật thông tin nên liền dựng một lớp màn cách âm bao quanh họ. 

Vân Mộng hơi nghiêng đầu, hỏi 

" Bây giờ thì sao ạ? Chẳng phải chúng ta sẽ bắt đầu khóa huấn luyện sao? "

Hạo Thiên lắc đầu, nói 

" Ngươi đảm bảo ở Vân gia không còn ai là người thân của mình? "

Vân Mộng chắc chắn gật đầu một cái, lại nói 

" Con đảm bảo! Ở đó người thân của con chỉ có cha mẹ và muội muội, nhưng họ đã bị bọn súc sinh kia giết chết rồi. Con hiện tại chỉ có mọi người là người thân duy nhất..... Có thể mọi người không nghĩ như vậy và chỉ xem con đơn giản là 1 đệ tử bình thường. Và cũng là con tự nhận mà thôi, nhưng trong con mọi người là người thân duy nhất của mình! "

Hạo Thiên nhắm mắt 1 cái lại mở mắt ra, nói 

" Nếu như hiện tại ta và người này nhận ngươi làm con thì ngươi sẽ nghĩ chúng ta thế nào? "

Vân Mộng nghe xong câu nói của Hạo Thiên thoáng hiện vẻ kinh hồn, ngơ ngác, khó hiểu và thậm chí còn không dám tin, cứ ngỡ là mình nghe lộn, hỏi 

" Sư phụ... Dạo này tai con có vấn đề, có thể vừa rồi còn nghe sai rồi. Người có thể nói lại lần nữa không!? "

An Lam Nguyệt lúc này lại nói 

" Tai ngươi không bị sao hết, ngươi nghe đúng rồi đấy "

Vân Mộng quay phắt sang nhìn Hạo Thiên đang khó xử, khó tin hỏi 

" Người... Là nói như vậy thật sao? "

Hạo Thiên bờ môi giật giật, " chậc " một tiếng lại nói 

" phải đấy. Ngươi nghĩ bọn ta thế nào? "

Vân Mộng vội vàng lắc đầu, đáp 

" Đệ tử không dám nhận. Vì con đã từng này tuổi rồi mà người và sư mẫu mới chỉ 13, 14 tuổi thôi. Để đệ tử gọi hai người hai tiếng " cha mẹ " là quá bất kính và điều đó cũng sẽ gây cảm giác hai người rất già rồi mà đệ tử lại không muốn như vậy nên là..... "

Lăng Giang Tuyết lúc này tiến tới, vịn vai Vân Mộng, cười nhẹ nói 

" Con không cần lo lắng, ta hiện tại nói cho con biết 1 bí mật "

Vân Mộng nghiêng đầu, tò mò hỏi 

" Bí mật? Là bí mật gì ạ? "

Hạo Thiên  lại " chậc " một tiếng, nói 

" Ngươi ngồi xuống đi "

Vân Mộng nhìn sang chiếc ghế trống kia, muốn kéo lại ngồi nhưng rồi thôi, trực tiếp ngồi xuống đất nhưng.... 

" Bịch "

Mông đặt trên ghế, Vân Mộng kinh ngạc nhìn. Lăng Giang Tuyết thì cười hì hì, cô đã nhanh tay kéo chiếc ghế lại để Vân Mộng ngồi xuống, tốc độ nhanh đúng là tiện lợi mà! 

Vân Mộng muốn đứng dậy nhưng bị Lăng Giang Tuyết ấn ngược trở xuống không cách nào nhúc nhích được. Lại đành ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, nói 

" Bí mất mà hai người nói tới là gì vậy ạ? "

Hạo Thiên nói 

" Là về thân phận của chúng ta! "

Vân Mộng " hử " một tiếng, nói 

" chẳng phải sư phụ chính là đại thiếu gia Đường gia Đại gia tộc sao? Người còn thân phận khác ạ? Hay ý người là Đường đại tư lệnh? Hay là.... "

" Im im im lặng! Vân Mộng a Vân Mộng, những trường hợp như này mà ngươi ngồi nói nhảm gì vậy hả? "

Hạo Thiên nhăn mày, lập tức ngăn cản Vân Mộng nói nhảm lại. 

Xoa xoa hàng chân mày, Hạo Thiên lại nói 

" Thân phận của ta như ngươi nói là Đại thiếu gia Đường đại gia tộc nhưng còn 1 cái khác nữa, mà thân phận này không xuất phát từ đại lục mà là từ nơi khác đến "

Vân Mộng mắt trừng lớn, khó tin trước lời nói của Hạo Thiên. Nhưng Hạo Thiên là một con người siêu phàm, sức mạnh vượt qua cả những điều luật tự nhiên, mạnh 1 cách phi thường, làm gì cũng có mục đích của bản thân. Những điều như đại lúc khác đương nhiên không thể lấy ra mà đùa giỡn được, lại càng không nói lời nói của Hạo Thiên có phân lượng như thế nào. Đương nhiên đáng giá ngàn vàng rồi, Vân Mộng khẽ nuốt nước bọt, nói 

" Vậy theo như lời người nói thì ngoài Thiên Vũ đại lục của chúng ta còn có những đại lục khác? "

Hạo Thiên gật đầu, nói 

" Đúng! Ngoài Thiên Vũ đại lục còn có Ma giới và Thần giới. Đây là hai đại lục có sự phát triển như Thiên Vũ đại lục này vậy. "

Vân Mộng lại hỏi 

" Vậy chúng ta có thể qua đấy không? "

Hạo Thiên gật đầu, đáp 

" Có thể! Yêu cầu cần đạt là 500 cấp, đủ 500 cấp liền có thể mở ra cánh cửa qua Ma giới hoặc Thần giới. Nhưng theo tất cả ghi chép lịch sử của Thiên Vũ đại lục này thì hoàn toàn không ai làm được điều đó, người có lv cao nhất cũng chỉ đạt 499 cấp, không ai đủ sức để đạt được cấp 500 cả. " 

Vân Mộng lại tiếp tục hỏi 

" Vậy, người đến từ nơi nào? Theo con biết người hiện tại cũng chỉ hơn 480 cấp mà thôi, chưa được 500 cấp mà nhỉ? "

Hạo Thiên lắc đầu, đáp 

" Hiện tại ta đã qua 500 cấp rồi! "

Vân Mộng lại một phen kinh ngạc, thất thần hồi lâu mới lắp bắp nói 

" Người... Người đây là qua 500 cấp rồi? Người.... Nghịch Thiên quá a! "

Hạo Thiên khẽ cười 1 cái, lại nói 

" Ta hiện tại có hai thân phận, 1 là Đường gia Đại thiếu gia - Đường Hạo Thiên, 2 là con trai trưởng của An Đế Vương - An Hạo Thiên! Ta đến từ Ma giới..... "

Dừng một chút, Hạo Thiên lại nói 

" Ta trải qua 2 kiếp cuộc đời, kiếp thứ nhất ta là An Hạo Thiên, con trai trưởng của An Đế Vương, người đứng đầu Ma giới. Ở đó, con người có tuổi thọ cao, chỉ cần càng tu luyện tuổi thọ càng tăng. Ta ở Ma giới 120 năm, 120 năm ở đó chỉ mới tính là thanh niên mới trưởng thành thôi, nhưng do tư chất tốt, 120 tuổi liền vượt qua 700. Vì từ cổ chí kim Ma giới và Thần giới đã luôn có mối thâm thù với nhau nên ngay lúc đó ta bị người đứng đầu Thần giới để ý tới, vì muốn diệt trừ ta để tránh hậu họa sau này mà chúng cấu kết với lũ gian thần ở Ma giới để hại chết ta. Và vì muốn cho ta lại trở về, An Đế Vương - cũng là cha lúc trước của ta đã cho ta trọng sinh đến nơi này, nơi gần Ma giới nhất. 

Còn đây là Lăng Giang Tuyết, nàng ấy là vị hôn phu lúc trước của ta, kia là An Lam Nguyệt, tỷ tỷ trước kia của ta, An Siêu - đệ đệ của ta và Tử Kiệt.... Con của ta! "

Hạo Thiên xả ra một tràng dài từ ngữ khiến Vân Mộng khó lòng tiếp thu nổi, gì mà An Đế Vương, gì mà Ma giới, Thần giới, gì mà siêu việt 500 cấp rồi 700 cấp,....  Cơ bản người thường khó mà tiếp thu nổi loại tình huống này, họ còn cho rằng Hạo Thiên bị điên a. Và nếu là Vân Mộng trước kia chắc chắn cũng sẽ như vậy, nhưng Vân Mộng bây giờ thì không, cậu bình tĩnh tiếp nhận tình huống, bình tĩnh giải quyết một cách triệt để nhất có thể. Nhưng có một vấn đề vẫn chưa rõ, sư phụ nói rằng Tử Kiệt là con của người trong khi người gọi sư mẫu là vị hôn phu chứ không phải là phu nhân hay vợ. Chẳng lẽ người có con trước khi cưới? Nhưng mà Tử Kiệt trông còn già hơn cả sư mẫu nữa cơ mà???? 

" Hít.... Hà.... "

Vân Mộng hít vào thở ra một hơi, bình tĩnh hỏi 

" Con có thể hỏi người 1 câu không ạ? "

" Hỏi! "

" Người nói Tử Kiệt là con của người nhưng mà  theo như những gì người nói ban nãy thì sư mẫu chỉ là.... "

Hạo Thiên giơ tay, lại bảo 

" Cái này ta sẽ giải thích luôn. Tử Kiệt là khôi lỗi! Nói hai từ " khôi lỗi " đối với ngươi có lẽ không hiểu đâu. Ngươi chỉ cần biết đơn giản Tử Kiệt không phải người, mà cũng là người, nhưng người ở đây là ý chỉ người nhân tạo, không biết đau, không già và không bệnh tật. Được tạo nên từ các loại nguyên liệu quý hiếm và mấu chốt chính là máu của ta. Vì mang trong mình dòng máu của ta nên ta gọi Tử Kiệt là con mình, vậy thôi! "

Hạo Thiên khẽ lắc đầu, làm sao mà không quý hiếm cơ chứ, trong đó còn có cả bộ xương rồng cơ mà, ta xót bộ xương đó lắm đấy.... (╥﹏╥) 

Vân Mộng lại tiếp thu theo một điều không ngờ tới, biết bao điều bất ngờ, kiến thức to lớn dồn dập ập tới trong 1 buổi sáng, mặc dù chỉ là sơ lược qí thôi nhưng khó lòng mà không bất ngờ cho được. 

Ngay lúc đang nói chuyện trọng đại, một giọng nói vang lên 

" Đại tư lệnh, có người cần gặp a! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.