" Chuyện ban nãy ta không quản nữa, quyết định ra sao tùy ngươi. Bây giờ thì.... "
Hạo Thiên nói tới đây ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn Lăng Giang Tuyết, khẽ thở ra một hơi, Hạo Thiên vì tránh bị nghe lén và bảo mật thông tin nên liền dựng một lớp màn cách âm bao quanh họ.
Vân Mộng hơi nghiêng đầu, hỏi
" Bây giờ thì sao ạ? Chẳng phải chúng ta sẽ bắt đầu khóa huấn luyện sao? "
Hạo Thiên lắc đầu, nói
" Ngươi đảm bảo ở Vân gia không còn ai là người thân của mình? "
Vân Mộng chắc chắn gật đầu một cái, lại nói
" Con đảm bảo! Ở đó người thân của con chỉ có cha mẹ và muội muội, nhưng họ đã bị bọn súc sinh kia giết chết rồi. Con hiện tại chỉ có mọi người là người thân duy nhất..... Có thể mọi người không nghĩ như vậy và chỉ xem con đơn giản là 1 đệ tử bình thường. Và cũng là con tự nhận mà thôi, nhưng trong con mọi người là người thân duy nhất của mình! "
Hạo Thiên nhắm mắt 1 cái lại mở mắt ra, nói
" Nếu như hiện tại ta và người này nhận ngươi làm con thì ngươi sẽ nghĩ chúng ta thế nào? "
Vân Mộng nghe xong câu nói của Hạo Thiên thoáng hiện vẻ kinh hồn, ngơ ngác, khó hiểu và thậm chí còn không dám tin, cứ ngỡ là mình nghe lộn, hỏi
" Sư phụ... Dạo này tai con có vấn đề, có thể vừa rồi còn nghe sai rồi. Người có thể nói lại lần nữa không!? "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-thang-cap-he-thong/2188295/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.