Lăng Giang Tuyết trở về bên cạnh Hạo Thiên, lại là 1 cô bé ngây thơ, xinh xắn dễ gần, mỉm cười vui vẻ ngay trên chiến trường. Hạo Thiên cũng mỉm cười nhìn cô, cả 2 cứ thế người cười ta cũng cười.
Minh Niên mắt trừng lớn, ngươi vừa rồi ra tay 1 cái liền giết người, bây giờ khuôn mặt như không biết gì? Trở mặt cũng nhanh thật, mà, một cô bé mới 13, 14 tuổi sao lại mạnh như thế? Một chưởng liền khiến mình hoảng sợ như vậy, sao từ trước đến nay chưa từng nghe đến có người nào như thế, mà lại trẻ tuổi đến độ này cơ chứ?
Hạo Thiên cười cười với Lăng Giang Tuyết một hồi, lại nhìn Minh Niên đang kéo Bách Nam lơ lửng trên không nhìn xuống họ, nhăn mặt, uy áp tăng lên
"Bịch"
"Ư... "
Uy áp của Hạo Thiên tăng lên, dồn ép cho Minh Niên rớt xuống đất, hai chân quỳ dưới đất, mặt nhăn nhó. Còn Bách Nam yếu hơn cả Minh Niên, cho nên uy áp của Hạo Thiên khiến ông ta nằm bẹp dưới đất, không ngóc đầu lên được.
Minh Niên bị uy áp bất ngờ, quỳ xuống lại muốn đứng lên, cố thế nào cũng không được, Hạo Thiên lúc này lại cười khinh nhìn xuống lão, nói
"Cuộc đời ta ghét nhất là phải nhìn lên một kẻ nào đó, mà kẻ đó lại dám dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống ta, những kẻ làm như vậy đã không còn thấy được ngày mai nữa rồi"
Minh Niên trán nổi gân xanh toàn thân run lên dữ dội, cái run này không phải vì sợ mà chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-thang-cap-he-thong/2188234/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.