Dưới ánh trăng tỏa sáng giữa màn đêm, với không gian tĩnh mịch đầy yên lặng, bao trùm lên bầu trời đêm là tiếng côn trùng kêu vang lanh lảnh, thật giống với cảnh tượng mấy chục năm trước.
Khi mà Hạo Thiên còn ở Ma giới, cậu và Lăng Giang Tuyết thường tìm một nơi cao để ngắm trăng vào những đêm trăng tròn như thế này. Cả hai lúc đó thường im lặng không nói gì, chỉ ngước nhìn trăng, nhưng có lẽ hiện tại thì không, có rất nhiều chuyện để nói, để kể cho nhau nghe, để hỏi han nhau về mọi thứ.
Hạo Thiên với gương mặt ôn nhu, dịu dàng nắm lấy bàn tay Lăng Giang Tuyết, khẽ nói
"Thời gian qua đã khiến muội chịu nhiều khổ cực rồi"
Lăng Giang Tuyết ngước mặt nhìn Hạo Thiên, cả hai mặt đối mặt, mỉm cười nhìn nhau, Lăng Giang Tuyết lắc đầu, nói
"không khổ. Muội một chút cũng không khổ, nếu có khổ cực đến đâu nhưng sau cùng đổi lại là được gặp huynh thì ta chịu khổ hơn nữa cũng không hề gì."
Hạo Thiên hiện giờ chỉ có ấm áp cùng ôn nhu, cười nói
"Được rồi. Nếu đã gặp lại huynh thì chắc chắn muội sẽ không khổ nữa, sẽ sống thật an ui và hứa với ta lúc nào cũng phải cười"
Lăng Giang Tuyết gật đầu, nói
"Chẳng phải muội đã hứa rồi sao! Chỉ cần là lời huynh nói ra, một câu một chữ ta đều chấp thuận, dù có là giết người hay thậm chí là tự tử ta cũng làm"
Hạo Thiên nhăn mày, che miệng Lăng Giang Tuyết lại, lắc đầu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-thang-cap-he-thong/2188221/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.