Chương trước
Chương sau
"Hửm? "

Lão già nhướn mày, hửm một tiếng. Hạ tay xuống rồi nói

"Tuổi trẻ tài cao. Có thể đỡ được một đòn của lão phu cũng xem như là rất giỏi rồi. Lão phu là người đứng đầu của dòng tộc Dược này, tên là Dược Khang"

Tiểu Siêu khẽ phủi tay, lạnh giọng nói

"Đường Siêu! "

Dược Khang khẽ nhăn lại, lạnh giọng

"Họ Đường à! Một trong ngũ đại gia tộc, Đường gia"

Tiểu Siêu khẽ cười giễu cợt nói

"Oh, thật không ngờ lũ người rừng các ngươi cũng biết tới ngũ đại gia tộc đấy! "

Dược Khang nghe tiểu Siêu nói vậy, miệng khẽ giật giật, gằng giọng nói

"Dù sao nơi chúng ta sống cũng thuộc địa phận của nước Gone,  làm sao lại không biết!"

Dược Bích kế bên tức giận quát

"gia gia, chúng dám bảo chúng ta là người rừng kìa, mau giết chúng đi"

"Được rồi bảo bối của ta, con mau cùng ca ca con đưa thi thể Khiết về đi. Ở đây để ta lo!"

Dược Khang ân cần nói với cháu mình, cô ta liếc xéo nhóm Hạo Thiên, rồi cùng với Lung tiến lại chỗ Khiết. Minh Thi thấy vậy liền manh động, nắm đầu của hai huynh đệ Lung, Bích lại. Dược Khang giận dữ quơ tay về phía Minh Thi, né không kịp nhưng có tiểu Siêu ra tay tương trợ, gạt đi đòn đó cho Minh Thi. 

Minh Thi nắm đầu được Dược Bích và Dược Lung về chỗ Hạo Thiên rồi, khuôn mặt thỏa mãn và hiện lên hận ý. Dược Khang giận dữ quát lên

"Thả cháu ta ra! "

Tiểu Siêu làm điệu bộ thờ ơ, nói

"Nếu ta nói "không"!"

"Bùm"

Dược Khang chụp tay về phía tiểu Siêu, cậu nhẹ nhàng né sang một bên, để lão ta đánh vào không khí. Nhưng cú đấm đó để lại dư âm, và đánh lủng một lỗ trên đất. Dược Khang từ từ bay lên cao, đạp không mà đứng. 

Người lv 400 trở đi có thể bay mà không cần nhờ bất cứ kĩ năng hệ phong nào hỗ trợ cả. Nên hiện tại lão già Dược Khang bay lên cao, đồng thời cánh tay phải giơ lên, nắm trong tay là một ám cầu màu đen đang dần dần lớn hơn nữa

Người dân bắt đầu loạn lên, chạy loạn khắp nơi, núp vào trong nhà của mình. Hạo Thiên để ý xung quanh, sắc mặt có chút biến hóa, đang suy tư gì đó và có vẻ như mảnh đất này đem lại cái gì có ích cho cậu, Hạo Thiên nói

"Tỷ, tỷ dùng lá chắn bao bọc tất cả những ngôi nhà nhỏ đơn sơ lại và cả bọn đệ nữa. Còn đệ sẽ tạo lá chắn bảo vệ nhưng cánh đồng lúa và các con sông trong này. Minh Thi"

Lại quay sang nhìn Minh Thi, Minh Thi hiện tại đang mang tâm trạng bực bội, hận thù mà nắm đầu hai huynh muội Lung, Bích. Nghe Hạo Thiên gọi, vừa nắm đầu chúng kéo đi vừa lại chỗ Hạo Thiên. Hạo Thiên ghé sát tai Minh Thi nhẹ giọng nói 

"Khi lão ta tung chiêu thì quăng hai tên này ra khỏi lá chắn"

Minh Thi mắt sáng lên, cười lạnh gật đầu. An Lam Nguyệt bắt đầu hành động, Hạo Thiên cũng không chậm trễ làm gì. Dược Khang trên cao nhìn xuống, cười gian nói

"mấy tên ngoại lai các ngươi, sống đến đây là đủ rồi. Mau đi chết đi cho ta"

Tiểu Siêu lại nói

"Ngươi không sợ giết chết hai đứa cháu mình à?"

"Ha ha ha, chỉ là hai đứa nhóc mà thôi. Chết rồi thì tìm đứa khác thay thế là được! Mau chết đi"

Đồng thời, Dược Khang tung chiêu, ám cầu bay thẳng về phía chính giữa của hai bên là tiểu Siêu và đám nhóc. Cũng cùng lúc đó, Minh Thi nắm đầu Dược Lung và Dược Bích đang khóc nức nở khi nghe gia gia mình nói như vậy, Minh Thi cười lạnh nói

"Vậy, ông ta cũng không cần hai con cẩu các ngươi nữa rồi, cũng không cần thiết sống nữa nhỉ... Chết đi"

Minh Thi quăng hai huynh muội Lung, Bích ra khỏi lá chắn của An Lam Nguyệt, cả hai hoảng hồn la hét lên, chạy điên về phía tiểu Siêu. Nhưng không được mấy bước đã tan xác rồi, sau khi ám cầu chạm đất, một vụ nổ lớn xảy ra với diện tích rộng lớn. Vụ nổ chiếm khoảng 1/2 khu vực này, lan rộng ra và bao chùm tất cả, Dược Khang đứng trên cao, cười lớn khi nghĩ rằng mình đang dùng quá sức, lấy dao mổ trâu cắt cổ gà.... Nhưng, 1p sau đó ông ta đã câm nín khi thấy được sự việc đã diễn ra trọng vụ nổ. 

Nhóm Hạo Thiên, những cánh đồng, sông suối và những ngôi nhà xơ xác của nông dân trong khu vực vụ nổ hoàn toàn không có một tý vết xước nào cả. Tiểu Siêu đã trở lại chỗ Hạo Thiên khi ám cầu vừa chạm đất, tốc độ nổ của ám cầu quá chậm so với tốc độ của tiểu Siêu. An toàn đứng trong lá chắn, đám nhóc khinh bỉ nhìn Dược Khang đang trố mắt nhìn. Những người nông dân trú trong nhà cũng không biết lý do tại sao mình còn sống, chỉ biết việc mình còn sống đã là một sự việc vô cùng tuyệt vời rồi.

Toàn bộ những nơi mà An Lam Nguyệt và Hạo Thiên tạo lá chắn vẫn bình an vô sự, nhưng nơi không được tạo thì đất đá bị chấn cho nát vụn ra, lớp đất bị thủng xuống khoảng 1m, chỉ có chỗ có lá chắn là mọi vật đều như thường ngày mà thôi. Thêm vào đó, nơi bị tàn phá gần chỗ nhóm Hạo Thiên còn hiện ra những mảnh xương trắng vụn, không suy nghĩ cúng biết đó là xương của ai. Minh Thi thấy những mảnh xương thì cười sung sướng, thỏa mãn không thôi. 

Dược Khang giận dữ nói

"Lũ ngoại lai các ngươi vậy mà còn sống....."

"bốp"

Dược Khang bị tiểu Siêu đánh rớt xuống đất, trượt một đường dài trên đất. Tiểu Siêu bay trên không, bẻ tay răng rắc nói

"Nói nhảm nhiều quá đấy lão già! "

"Một tên nhãi như ngươi cũng có bản lĩnh đấy ta ra nông nỗi này sao! "

Dược Khang lập tức đứng dậy, chửi. Đồng thời thả ra uy áp của mình với tiểu Siêu, tiểu Siêu cười khinh, cũng thả ra uy ál của mình

"Ư... "

Dược Khang lùi về sau, ôm ngực. Tên nhóc này, sao lại mạnh như vậy được. Ta đường đường là Dược Khang, chủ nhân nơi này mà lại phải chịu nhục như vậy sao, dù sao ta cũng lv 430 rồi, không lý nào tên này lại cao hơn ta được. Tuổi tác cùng lắm là 12 mà thôi, sao lại mạnh như vậy được cơ chứ???

"Chúng ta mất thời gian quá nhiều rồi, giải quyết nhanh đi"

Hạo Thiên nói, tiểu Siêu gật đầu, lập tức hành động. 

"Bốp"

Dược Khang vừa ngước mặt lên, lại bị ăn một đấm vào mặt. Tiểu Siêu ngay lập tức rút ra kiếm Senji, chém về phía Dược Khang, lão ta liên tục lùi lại, né tránh nhưng cũng dính đòn đầy mình

"Keng"

"Chát"

"Binh"

"Keng"

"Bốp"

"Bịch Bịch Bịch... "

....... 

Tiểu Siêu vừa dùng kiếm vừa dùng nắm đấm, kiếm lùi đấm lên, cứ thế lại quất cho ông ta một đấm vào mặt, máu mũi chảy ra. Dược Khang lại đứng lên, dùng hắc cầu mà ném về phía tiểu Siêu, tiểu Siêu dùng kiếm chém đôi nó ra, lại tiến đánh lão ta. 

So với Hắc cầu của Hạo Thiên, lão ta không bằng một gốc nhỏ. Hắc cầu của Hạo Thiên vừa cứng lại có thể nổ,  còn của lão ta có thể chém dễ dàng lại không nổ. Nói chung lão ta thua xa Hạo Thiên về mọi mặt!!

Tiểu Siêu không muốn phí thời gian nữa, đang tấn công chợt dừng lại. Đứng yên một chỗ, nhắm mắt lại, tới khi mở mắt ra thì tiểu Siêu từ vị trí đối mặt với Dược Khang chuyển sang lưng đối lưng với lão ta, đồng thời ngay tim lão ta lủng một lỗ, máu tuôn ra từ đó. 

"Bịch"

Dược Khang té sấp mặt xuống đất, tay ôm tim mình. Suốt cuộc đời của ông ta vẫn không thể tin mình thua một thằng nhóc mới 12 tuổi. Nhưng ông ta nào biết những thằng nhóc ở đầy đều là các nhóc quái vật, các tiểu yêu nghiệt ngàn năm mới có cơ chứ. Ông ta chết dưới tay tiểu Siêu cũng coi như là một vinh hạnh cho ông ta rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.