Chương trước
Chương sau
Minh Thi và Ninh Dịch đang dần lộ rõ sự căm thù, hận, sát ý trên khuôn mặt. Bởi sau nhiều năm trốn ra từ nơi này, nay lại trở về với những kí ức bị đánh đập, đối xử bất công khi còn ở nơi này, sao lại không hận cho được! 

Dược Tuấn Lão loay hoay với tảng đá nhỏ sát vách ngăn, Thống Trung nói

"Sao phải khổ sở như vậy, tránh ra đi. Để tôi mở nó ra giùm cho! " 

Dược Tuấn Lão chẳng hiểu gì, đay chẳng phải lần đầu tiên bọn nhóc tới đây sao? Sao lại rành hơn mình được chứ, dù mình coa sử dụng cái cổng này bao lần đi nữa thì nó vẫn rất khó mở ra, không phải cứ xoay xoay vặn vặn là nó mở được đâu. Để xem chúng muốn làm gì đây! Dược Tuấn Lão né sang một bên,  nhường chỗ cho Thống Trung. 

Đám nhóc cũng tản ra, Thống Trung đứng chính giữa, đối mặt với vách ngăn. Vươn người vài cái, bẻ tay bẻ chân các thứ các kiểu, kêu lên rănh rắc. Đưa cánh tay phải xoay vài vòng, Thống Trung lùi  chân phải về sau 2 bước, nắm tay phải siết chặt lại, mắt chợt nhắm..... Bất thình lình mở ra rồi.... 

"ẦM"

Ngay từ đầu Dược Tuấn Lão đã suy nghĩ lệch hướng rồi, Thống Trung căn bản không có mở mật đạo bằng chìa khóa, chính là tảng đá kia.  Mà là phá hủy cả vách ngăn kia, cả một vách ngăn kia a!!!

Đám nhóc hí hửng vỗ tay bốp bốp, Dược Tuấn Lão trố mắt nhìn, không tin vào mắt mình. Ít nhất thì bức tường này dày cũng 1m5 đấy, đừng giỡn vậy chứ. Sức của tên nhóc này mạnh vậy sao, MẠNH vậy sao a! 

Vách ngăn bị đánh cho bể ra, đổ sụp xuống, để lại những tảng đá vụn trên đất,  lộ ra phía bên kia. Đám nhóc ồ lên kinh ngạc, bên kia không phải là một hang động khác hoang sơ vắng lặng, mà là một cánh đồng rộng lớn trải dài, với những ngồi nhà mọc lên khắp nơi, nhà lớn có nhà nhỏ có, đủ mọi thể loại. Sau chấn động lớn vừa rồi, những con người đang làm việc trên đồng lúa đồng loạt dừng tay lại, không làm nữa mà nhất loạt nhìn về phía cánh cửa đá đã bị phá hủy kia. 

Nhiều người còn kinh ngạc, run lên khi chứng kiến sự việc vừa diễn ra. Đám nhóc lại vỗ vỗ vai Thống Trung, cười nói

"Tiểu Trung, tuyệt vời!!! "

"ha ha, tưởng nó dày lắm cơ, ai ngờ lại dễ dàng bị phá như vậy đấy. "

Thống Trung cười ha ha lên, vung tay vài cái rồi nói

"ực" Dược Tuấn Lão nuốt nước bọt, dễ dàng vậy sao? Sao chúng khủng bố vậy, chúng có phải là bọn nhóc không vậy hả?? 

Dược Tuấn Lão dù có chứng kiến sức mạnh của đám nhóc bao lần đi nữa thì vẫn không khá lên được, vẫn cứ bị làm cho chấn kinh mãi. Hạo Thiên dẫn đầu vào trước, An Lam Nguyệt duyên dáng theo sau, kế bên là Tiểu Siêu, rồi đến đám nhóc và cuối cùng là Dược Tuấn Lão. 

Sau khi bước vào, một khoảng đất rộng lớn hiện ra, phía trên là bầu trời cao, bao bọc xung quanh mảnh đất này là một vách đá cao lớn, độ cao lên tới hàng ngàn mét. Nhiều ngôi nhà nằm cách nhau một khoảng 2, 3m hoặc hơn thế nữa, đặc biệt, những người dân ở đây đặc trưng một màu tóc bạch kim chói lóa, từ người già tới trẻ em, từ gái sang trai. Ai ai cũng mang một màu bạch kim, nhưng những người già thì màu bạch kim phai dần, không óng ánh như người trẻ tuổi. 

Người dân dần dần tập trung lại một chỗ, ánh mắt giận dữ nhìn. Không phải nhìn nhóm Hạo Thiên, mà là nhìn Dược Tuấn Lão, và ánh mắt hoài nghi nhìn 2 người khác có mái tóc bạch kim giống họ. Một người đàn ông trung niên tiến lên, nhìn cách ăn mặc cũng là một người thuộc gia đình quyền quý, cao sang, đi theo sau là đám tùy tùng của mình, giận dữ nhìn Dược Tuấn Lão, quát 

"tên nô lệ nhà ngươi, quay về đây rồi còn không biết thân biết phận của mình. Gây ồn ào như vậy, còn cả gan dẫn người về phá hủy cửa mật đạo, lá gan ngày càng lớn rồi nhỉ, có phải bị đánh chưa đủ không? "

Dù Dược Tuấn Lão có đạt được vị trí cao hơn nhưng ở mảnh đất này, dù có cao đến đâu thì thận phận nô lệ vẫn ám lấy, một kẻ xuất thân từ thường dân mà còn bị giáng xuống làm nô lệ, cho dù có lên chức vị cao hơn thì vẫn là ở dưới chân bọn quý tộc mà thôi!

Dược Tuấn Lão cúi đầu, đồng thời tên trung niên quý tộc lại để ý thấy Minh Thi và Ninh Dịch với mái tóc bạch kim chói sáng, đang nhìn về phía này với ánh mắt giận dữ, hắn lại quát lên

"Hai tên các ngươi là ai? Vì sao ta chưa từng thấy các ngươi, chắc cũng là lũ nô lệ thất lạc bị tên nô lệ Tuấn Lão bắt đem về có phải không hả? "

"Bốp"

"Bịch"

Tên trung niên bị một cú tát vô hình đánh vào mặt, té sấp mặt xuống đất. Ngay lúc nay đây, khi tên trung niên vừa dứt lời, lập tức Hạo Thiên đứng từ xa dùng gió và tát vào mặt hắn. Cú tát khá mạnh khiến hắn văng xa mấy mét, mấy tên tùy tùng vẫn còn kinh ngạc không biết vụ vì sao ông chủ của mình lại bị đánh bay đi như vậy, lật đật chạy lại đỡ hắn lên. 

Tên này lại đứng lên, một tay giữ mặt mình, một tay chỉ trỏ về chỗ Hạo Thiên, khuôn mặt tức giận quát

"Lũ chó các ngươi dám đánh ta, muốn chết! "

"Ngươi thấy chúng ta đánh ngươi khi nào? Hả? "

Thống Trung giọng đầy ý cười nói

"Người đâu, bắt chúng lại cho ta! "

Ngang ngược, hung tàn, không chứng không cứ lại cho người tới bắt. Đám nhóc vẫn cứ thẫn thờ mà đứng đấy. Dược Tuấn Lão tiến lên đứng giữa hai bên, can ngăn

"Xin ngài tha cho..... Họ lần đầu tới đây còn chưa hiểu chuyện.... "

"Bốp"

Một chiếc roi quất tới, đánh Dược Tuấn Lão té quỳ xuống đất. Đòn roi đó đám nhóc có thể ra tay đỡ cho Dược Tuấn Lão, nhưng không, lần này đám nhóc chờ đợi, chờ đợi Minh Thi và Ninh Dịch ra tay giúp Dược Tuấn Lão. 

Sau đòn roi, 2 thanh niên và 1 cô gái xuất hiện, nhìn qua thì tầm tuổi với Dược Tuấn Lão, tư thế oai phong mà xuất hiện, mặc đồ vô cùng sang trọng, trang sức thì đeo đầy trên người, kèm theo là ánh mắt và nụ cười khinh bỉ. Người dân ở đây thấy 3 người này thì lập tức cúi đầu, không dám ngước lên. 

Một tên trong số chúng khinh thường nhìn Dược Tuấn Lão, nói

"Tên chó nô lệ nhà ngươi, to gan lắm. Chắc hẳn ngươi muốn có kết cục giống hai đệ đệ của mình nhỉ? Aaa, ngươi lại làm ta nhớ tới chúng khi đó rồi, đánh chúng rất đã tay đấy! "

Khuôn mặt tên này khi nó đến hai vị đệ đệ của Dược Tuấn Lão lại nổi lên sự sung sướng, run lên, khuôn mặt thỏa mãn. Nhìn thật kinh tởm!!! 

Đám nhóc nghe tới đây thì trợn mắt, nghiến răng keng két, đương nhiên chúng biết hai vị đệ đệ đó là ai. Chắc chắn là Minh Thi và Ninh Dịch rồi, không ngờ mới vào lại tìm được ngay kẻ gây thù năm xưa rồi!

Tên kế bên lại cười nói, nụ cười mang sát ý

"Khiết ca, giữ tên này lại lâu làm gì chứ, dù sao tên nô lệ này sống cũng đủ lâu rồi. Giết hắn đi cho đỡ chật đất! "

"Lung ca nói phải đấy, Khiết ca giết hắn đi, giống như đệ đệ hắn năm xưa vậy! "

"Aaaa, Bích Nhi nói phải, người đâu. Bắt hắn lại cho ta! "

Dược Khiết ra lệnh, khẩu khí thập phần kiêu ngạo

Những tên vừa xuất hiện theo thứ tự lớn nhất là Dược Khiết, Dược Lung và Dược Bích. Ba người khi xưa đã đối xử vô cùng dã man với Minh Thi và Ninh Dịch. Và bây giờ lại muốn lặp lại lịch sử với Dược Tuấn Lão, nhưng.....Hạo Thiên cho phép sao? Đương nhiên không! 

Đám tay sai bắt đầu bao vây lại, tấn công về phía Dược Tuấn Lão, cậu ta cũng không phản kháng, ngồi im chịu trói, nhưng... 

"BỐP..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.