An Lam Nguyệt xuất hiện trên không trung trước mặt Hạo Thiên, rơi xuống đập 2 ngọn núi khổng lồ vào mặt Hạo Thiên, hai tay cô ta thì vòng ra sau ôm chặt lấy cậu, bất thình lình như vậy. An Lam Nguyệt còn vui sướng cười nói vui vẻ
"Đệ đệ! Đệ đệ, rốt cuộc cũng được gặp lại đệ rồi a!!! Nhớ đệ chết đi được mà! "
Ôm chặt lấy Hạo Thiên không buông, an Lam Nguyệt cứ thê ôm cả buổi trời, cho đến khi Thiẻn Vũ Phong lên tiếng
"Con ôm đủ chưa thế, ôm nữa nó ngộp chết bây giờ"
"A, tỷ xin lỗi. Đệ có sao không thế? "
An Lam Nguyệt nhanh chóng buông tay, Hạo Thiên đơ mặt nhìn cô. Không biết nên nói gì, rồi cậu cũng mở miệng nói
"Cô biết tôi à? "
An Lam Nguyệt nhận câu nói của Hạo Thiên, đầu tiên là sững người ra, sau đo giận dỗi bễu môi, dậm chân xuống đất nói
"hứ, vậy là cha vẫn chưa nói với đệ về tỷ à! Ông ấy thật quá đáng mà! "
"Cha? Ý cô là Ma Đế! "
Hạo Thiên lại nói, giọng nói lạnh băng
"Mồ~, đệ lạnh lùng thế! Đúng đấy, là cha chúng ta, cái người mà được đệ đặt là Ma Đế ấy. "
An Lam Nguyệt cười tươi nói
"Các người lấy gì chứng minh đây? Khi tôi lần đầu tiên gặp ông ta, cũng có một người nữa xuất hiện, cũng nhận là cha tôi. Giữa hai người cha mới xuất hiện này, tôi không tin ai cả. Trừ khi có bằng chứng chứng minh các người là cha tôi. Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-thang-cap-he-thong/2187966/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.