Chương trước
Chương sau
Âm Thanh cho dù rất nhỏ nhưng trên mặt Thiếu Kiệt xuất hiện một nụ cười khá thích thú hắn lấy tên như thế cũng một phần chỉ vì muốn cảm thấy thú vị. Nhưng cái tên hệ thống kết nối của Thiếu Kiệt không giống như một số hệ thống mà các bộ truyện trên mạng thường thấy.
“ Thiết lập thành công các giao thức kết nối. Hiển thị bổ sung dữ liệu từ trung tâm Thiên Môn”
Thiếu Kiệt bàn tay di động trên bàn phím hiện tại của mình. Kêt nối luồng thông tin mà hắn chọn lựa đem về cần thiết. Không khó để thấy được một tập tin được chuẩn bị sẵn sàng từ phía bên kia quốc gia. Nơi đó đang có một nhóm người hỗ trợ Thiếu Kiệt từ xa.
- Tất cả trang bị đầy đủ thiết bị tiến hành kiểm tra kết nối trực tiếp hình ảnh.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa nhìn lên màn hình lớn mà hắn đang thao tác. Những thành viên của Vô Ảnh không phải lần đầu tiên làm việc này. Hầu hết họ được trang bị một camera sử dụng Ip riêng do Thiếu Kiệt thao tác kết nối đi vào đường truyền mà hắn đã định sẵn.
Màn hình xuất hiện gần ba mươi khung hình. Hiển thị một màu đèn vì chưa có kết nối. Những thành viên Vô Ảnh lúc này mới lấy một cái kính của mình ra mang lên.
Khác với những cặp kính thông thường đối với kinh quân đội nó được phủ một lớp chống đạn và ngăn chặn tia UV cũng như những thuốc súng khi những viên đạn được bắn ra văn vào mắt của người lính. Những chiếc kinh này không rẽ nhưng nó được nâng cấp lên ở một mức độ mới.
Đối với những cái kính này ngoài việc đặt mua ở nước ngoài trang bị cho Vô Ảnh Thiếu Kiệt còn chỉnh sửa lại nó mang thêm một cái camera nhỏ như viên thuốc hình con nhộng. Được đặt trên gọng kính hướng về phía trước nơi có thể thu vào hết những gì người lính nhìn thấy.
Nó không còn rườm rà như môt sợi dây nối dài vào mũ hoặc nón của binh lính theo hình thức hiện tại. Nó sử dụng những viên bin đồng hồ được trang bị trong thân nhựa của camera. Thời lượng bin thấp nên việc sữ dụng vi mạch tiên tiếng là điều không thể có nhưng đó được thiết kế từ những thiết bị ngoại vi hiện tại đang có.
Một con chíp được đóng bố cục dạng rời trong phạm vi cần thiết. Giống như chiếc điện thoại bàn di động. Trên mỗi chiếc áo của nhóm người vô ảnh đặt phía trong là một hình chữ nhật nhỏ nơi nay mới chính là nơi truyền dữ liệu cần thiết về đến nơi này cho Thiếu Kiệt.
Màn hình hiển thị của những camera nhóm thành viên vô ảnh lập tức được kết nối một cái lên hình rồi hai cái cho đến khi màn hình có thể có được tổng số hình ảnh bằng với những người vô ảnh đang có.
Blake nhìn lên màn hình tính nhẫm xem đã đủ quân số hiển thị hay không mới lên tiếng nói với Thiếu Kiệt.
- Số màn hình đã đủ người. Thiết bị hoạt động bình thường.
- Được rồi tạm thời để mọi người chuẩn bị lương khô cần thiết đi. Hiện tại chúng ta cần phải đợi một thứ khá quan trọng. Nếu như không có nó thì việc đuổi kịp Huyết Long hay không chỉ là nằm mơ thôi.
Thiếu Kiệt vẫn đang đợi kết quả từ Tống Thanh Quân, Vì hắn không thể nào biết được việc hắn mượn một chiếc máy bay như thế Tống Thanh Quân sắp xếp được hay không.
Và với vấn đề cấp thiết nhóm người Vô Ảnh sau khi trang bị khá đầy đủ trên phương diện quân đội như hiện tại có thể hay không di chuyển bằng máy bay.
Phiền phức mà hắn đang suy nghĩ đến là để ba mươi người được trang bị vũ khí đầy đủ đì vào bên trong sân bay. Điều này muốn làm không phải chi nói bằng lời là có thể làm được.
Thấy Mã Hóa Đằng đứng một chỗ đợi mình. Thiếu Kiệt mới lên tiếng nói với hắn và Doanh Doanh . Bởi vì hai người còn nhìn cái màn hình hiển thị những gì mà họ cho rằng chỉ có trong những phim hành động mới có thể thấy được.
- Doanh Doanh ở cái công ty lớn như thế này cô không có được vài cái ghế để tôi ngồi sao?
Bị gọi thẳng tên mình Doanh Doanh bây giờ nhìn dáo dát xung quang rồi gật đầu không đáp lại rời đi. Thiếu Kiệt cũng chỉ mỉm cười. Phòng tiệc thì không có bàn ghế gì cho đến khi nó được trưng dụng từ những chổ khác điều đến.
Những việc như thế này đã như cố định sẵn với các công ty. Vì chi phí bỏ ra cho những vật dụng không thường xuyên sử dụng đó là một cách lãng phí.
Đã là một công ty những người ở bộ phận tài sản công ty ở khối nhân sự sẽ hạn chế nó đến mức thấp nhất để không tốn quá nhiều chi phí và lại có được thành tích cho chính những tài sản của họ mua bằng giá thấp nhất và hiệu quả được sử dụng ổn định không lãng phí.
Tú Trinh đứng kế bên Thiếu Kiệt đi dòng dòng trong sảnh tiệc cô cũng không biết phải làm gì trong thời gian chờ đợi như thế này. Thiếu Kiệt cũng mặc kệ miễn là cô không làm phiền đến hắn là ổn.
Nhóm người Vô Ảnh hiện tại vẫn ngồi ở một bên đợi chờ thời điểm xuất quân. Trong lòng ai cũng hi vọng thật sự được chạm trán với nhóm người Huyết Long kia là như thế nào.
Trước những tin đồn về sự mạnh mẽ của đối phương. Họ thật sự muốn chứng minh rằng Vô Ảnh họ có thực lực không thua kém gì những người kia.
Nhưng họ cũng chưa biết được khoản cách thật sự về thực lực đối phương là bao nhiêu. Vì nhân số của họ gấp vài lần những người Huyết Long được đưa thông tin.
Trương Hạo đứng lên ngồi xuống cũng không xong muốn đi vòng vòng như Tú Trinh cũng không được vì thế nào hắn biết cô ta cũng nói hắn bắt chước. Như thế chỉ chuốc bực vào người.
- Ê Mày! Vô Ảnh đem theo bao nhiêu đây vũ khí. Muốn đi cái kia phải qua sân bay làm sao đem được đồ. Đây đâu phải nhà mình.
Lời của Trương Hạo vô tâm nhưng khiên cho Mã Hóa Đằng nghe được phải trầm ngâ. Hắn tưởng rằng những việc như thế này đối với Trương Hạo hay Thiếu Kiệt đều là một việc bình thường.
Ngay cả người của Thiếu Kiệt được trang bị đầy đủ vũ khí vẫn có thể sử dụng máy bay được thường xuyên khiến cho Trương Hạo nói ở đây không giống ở nhà cũng là một điều làm trên trán hắn xuất hiện không ít mô hôi.
- Mày nghĩ sao vậy Trương Hạo. Ở đây tuy khác nhưng mà tao nghĩ sẽ được nếu người đó thật sự có quyền hành. Không làm được nữa thì ông ta khỏi có cơ hội nói chuyện tiếp với tao đi.
Trương Hạo cũng gật đầu vài lần. Hà Thúc bên kia làm được khác nhiều thứ từ hỗ trợ quân đội đến những việc Thiếu Kiệt muốn làm cần đến các thiết bị khó khăn thì đều được cung cấp.
Tống Thanh Quân quyền hành không kém nếu như vẫn không làm được điều này đúng là để Thiếu Kiệt điều người ở Tam Giác Vàng nới đó hắn có thể mượn máy bay của Hà Thúc mà đáp xuống Thẩm Quyến như lần tấng công vào Tam Giác Vàng vẫn là tốt hơn.
- Vậy sao mày không để mọi người xuất phát từ đó luôn cho rồi. Còn đem qua đây. Đánh xong ở Thành Đô thì điều họ về.
Trương Hạo suy nghĩ đơn giản rằng nếu ở chỗ nào có thể tự do làm việc như Tam giác vàng thì Thiếu Kiệt sao lại phải làm khó chính mình điều động nhóm người Vô Ảnh đến đây lại phải chường mặt ra đi mượn máy bay của Tống Thanh Quân một việc mà hắn không nắm chắc. Trong khi đó trước giờ chỉ những việc có thể làm Thiếu Kiệt mới tiếng hành bố cục các thứ.
- Nếu dễ như thế thì tao đã làm rồi! Mày nghĩ một chiếc máy bay không rõ lai lịch không có lịch trình bay cần thiết có thể tiến nhập hơn một ngàn cây số của quốc gia này sao. Không bị pháo binh bằng cũng bị không quân truy đuổi. Như vậy nhóm mọi người ở đây theo tối kiến của mày chưa gặp Huyết Long nữa là tao có thêm nhiệm vụ là viết thư an ủi đó.
Nhóm người Vô Ảnh xem như những lời Thiếu Kiệt chỉ là vui đùa ở đây cũng không ai theo dạng mê tín vì họ là quân nhân. Một thành viên Vổ Ảnh nói lớn với Thiếu Kiệt.
- Trương Hạo hắn có biết gì về đi lính đánh trận đâu mà thiếu chủ mắng hắn. Chỉ tổ tốn hơi thôi. Khi nhiệm vụ diễn ra xem mọi người đóng phim hành động được rồi. Đừng nghiện làm lính giống bọn tôi là được rồi.
Mọi người lúc này đều cười chỉ riêng có hai người Mã Hóa Đằng với Trương Hạo là không cười được. Thiếu Kiệt để Trương Hạo đỡ bị quê trước người ngoài cũng xoa dịu.
- Mấy chuyện này mày không cần quan tâm đâu. Tao đã suy nghĩ rồi đừng chơi cái trò tự bêu xấu mình như thế tao tránh không được.
- Ừ! Biết vậy không hỏi cho xong đúng là đôi tao cũng không hiểu sao mình phát ngôn mấy câu ngu dữ thần.
Trương Hạo tự mình thừa nhận. Một việc đơn giản như thế hắn có thể suy nghĩ ra được nhưng lại phát ngôn đi hỏi Thiếu Kiệt trước mặt đông người lại còn la lớn như một người không hiểu gì tự mình cho mình trở thành trò cười cho mọi người nên hắn chỉ đành chấp nhận tràng cảnh này mà thôi.
- Đám người mấy người nghe xong rồi quên đi! Xem như tôi chưa nói gì xong việc ở đây về tôi đãi mọi người đi ăn.
Hướng đám người Vô Ảnh đang ngồi dưới đất đang thong thả đợi chờ hiệu lệnh xuất kích. Doanh Doanh bây giờ trở lại với ba cái ghế dựa đi cùng cô ra khỏi thang máy. Nhanh chóng đẩy tới gần chỗ Thiếu Kiệt với Trương Hạo.Cái còn lại cô đặt cạnh Mã Hóa Đằng rồi đứng im ở một bên.
Thiếu Kiệt kéo một cái ghế được Doanh Doanh đem đến. Hắn ngồi xuống dựa vào cái ghế dựa của mình. Một cái đẩy về phía Trương Hạo sau đó ngồi xuống Nhìn Mã Hóa Đằng cười nói.
- Ông thấy những thứ này thế nào. Nó có cho ông ý tưởng gì không?
Mã Hóa Đằng ngồi xuống nhưng mắt không rời khỏi cái màn hình mà Thiếu Kiệt đang hỏi mình có ý tưởng gì từ nó hay không. Mã Hóa Đằng lúc này suy nghĩ rất nhiều việc giám sát camera thì vẫn thường có ở công ty bản thân hắn ít khi coi cái này nhưng không phải là không biết.
- Ý tưởng về những thứ ở đây. Để tôi suy nghĩ cái đã. Nó cũng giống như camera an ninh của bảo vệ công ty thường kiểm soát mà phải không? Tôi thấy không khác gì mấy với những camera ghi hình lại của công ty.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.