Chương trước
Chương sau
Thiếu Kiệt bây giờ nói vài câu với Hoách Khang xong rồi tắt máy. Đem điện thoại ném lên trên giường Thiếu Kiệt nằm xuống cái giường nệm nhìn lên trần nhà. Trong lòng hắn suy nghĩ một lúc mới thở dài.
“ Xem ra càng ngày càng rối. Cũng không ngờ đến việc lần này phức tạm như vậy. Vốn chỉ định lừa gạt cho xong giờ lại bị kéo vào tranh đấu gia tộc rồi quan trường. Không biết sau này sẽ dẫn đến những việc như thế nào đây. Còn điều kiện của Phan Thế Như đến giờ vẫn chưa biết được. Không biết Mã Hóa Đằng hắn còn con bài nào chưa lật không. Cũng may là mình còn có hậu thủ. Để gọi cho Trương Hạo xem mọi việc thế nào rồi. Hi vọng là điện thoại kết nối được.”
Thiếu Kiệt đưa tay cầm lấy điện thoại của mình tra trong danh bạ số điện thoại của Trương Hạo. Hắn cũng không quên chỉnh sửa lại số điện thoại cho phù hợp với cuộc gọi quốc tế.
Bên kia điện thoại phải một lúc lâu sau mới có tín hiệu bắt máy. Với cái giọng của mình Trương Hạo cười cười hỏi Thiếu Kiệt. 
- Móa hôm nay gọi có chuyện gì thế? Bên đó sắp xếp ra sao rồi?
- Mày con hỏi được sao. Giờ bên này đang rối lắm. Viêc làm mà tao nói tới đâu rồi. Đừng nói là mày không động tay được gì nhé? 
Thiếu Kiệt với Trương Hạo không khác nhau là mấy cách thức nói chuyện của riêng hai người chỉ để hai người hiểu. Bởi vì đối với người khác có thể Thiếu Kiệt còn có chút nghi ngờ nhưng đối với Trương Hạo trước giờ luôn một mực tin tưởng không cần lo lắng. 
- Mày nói đúng thật. Khi mà thằng cha Mã Hóa Đằng phát hiện ra có người đang thu mua cổ phần liên nhanh chóng nhờ viện trợ từ những người khác. Trong lần này thẳng chả muốn hủy mười phần trăm cổ phần của Hoách Khang với lý do không khác mày dự đoán là mấy. Cổ phiếu trên sàn giao dịch khác với cổ phần trung tâm. 
Nghe được lời của Trương Hạo đáp lại câu hỏi của mình Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút. Vậy là dự đoán của hắn khá đúng hướng. Với việc không chế hai mặt cổ phần. Cổ Phiếu đầu tư với cổ phiếu cổ đông chính thì sẽ bị thay đổi theo phân cấp đã cho Thiếu Kiệt một chút kinh nghiệm phòng ngừa.
- Thế bên mày hai đối tác cổ đông của tencent như thế nào rồi. Quyền khống chế nằm trong tay mình chứ?
- Tao làm việc mà mày còn phải hỏi sao. Mới đầu họ thật sự không chịu đâu. Nhưng sau vài lần thương lương. Cổ phần của họ dưới biến động của mấy người Hoách Khang với Hoách Nam làm ra cũng chịu không nổi. Họ biết bán ra có lời hơn thời điểm ban đầu nên dù không để Mã Hóa Đằng biết họ cũng phải kiếm lợi trước chứ. Tao không nghĩ đến đám người này lại thực dụng vào vấn đề lợi ích thiệt. Đúng là người kinh doanh thấy cái gì lợi là làm.
Trương Hạo nói sơ lượt qua vấn đề của hắn làm cho Thiếu Kiệt yên tâm không ích. Hiện tại với số cổ phần mà Trương Hạo năm giữ mới thật sự cho Thiếu Kiệt một cái mức độ an toàn để khống chế tencent. Hắn đã dự liệu được một số tình hình chung khi mà Hoách Khang với Hoách Nam hoạt động mua vào cổ phần rầm rộ sẽ dẫn đến việc tăng cao của chỉ số chứng khoán trên sàn. Cổ phần của đám người kia cũng tăng gia theo như thế trước một lợi nhuận lớn chỉ cần Thiếu Kiệt có tiền là sẽ giải quyết được.
- Ừ như thế tao cũng an tâm đối chút. Hai ngày nữa họp cổ đông may xem đi đến Thẩm Quyến đi lúc đó mới thật sự là chiến trận đấy. Những việc bên lê hiện tại cứ để đó mọi thứ bên dưới lo rồi không cần phải chú tâm đến nó nhiều quá. 
- Ừ tao theo cách của mày chia việc ra cho những người bên dưới hoạt động nhìn như tao bận rộn không ích nhưng mà khỏe ra. Đến nơi chỉ cần xem qua một số thứ hợp lý thì ký không thì trả lại cho đơn vị tư bổ sung nhàn chết được. Nhưng lúc nào cũng phải ra vẻ bận đánh lừa người khác. Đúng là trước xem ti vi thấy mấy người ở đó lúc nào cũng tươi cười được thật ra toàn đóng kịch. Mà mày làm sao biết tencent của thằng cha Mã Hóa Đằng đó toàn là nguồn đầu tư từ nước ngoài thế. Vậy mà nói nó là công ty của quốc gia tao cũng không hiểu nỗi.
Trương Hạo dù làm theo những gì Thiếu Kiệt đưa cho mình như đến hiện tại hắn cũng không hiểu với một công ty quốc gia được thừa nhận như tencent lại là một công ty được đầu tư từ nước ngoài chứ không phải một mình Mã Hóa Đằng đứng ra gây dựng nên.
- Cái này dựa vào một phần lịch sử thôi. Mày không nghe người ta nói à. Muốn biết ngàn năm thay đổi như thế nào thì đến bắc kinh, muốn biết trăm năm phồn vinh ra sao thì đến Thượng Hải, Muốn biết chục năm phát triển như thế nào thì đến Thẩm Quyến. Bởi vì nó được thành lập không lâu và nó là một trong những nơi phát triển thành công nhất của đất nước này. Tao hiện tại dù muốn đi tham quan bắc kinh nơi mình đang ở nhiều lắm nhưng vẫn không thể đi đây này. 
Thiếu Kiệt cảm thán nói với Trương Hạo. Quả thật hắn cũng muốn đi thăm thú một chút cho thư giản đầu óc một chút nhưng việc hiện tại quá gấp thời gian đó không dành cho Thiếu Kiệt để đi du lịch. Hắn muốn đi cũng được đấy nhưng quan trọng là đầu óc vẫn nghĩ đến chuyện khác thì đi du lịch cũng không hoàn toàn thích hợp. 
- Móa lại nói văn vẽ. Tao thấy nếu mày không bị gò bò thì cứ buôn tay như người bên dưới làm như tao có khỏe không. Trước không có tiền sống khổ không nói giờ anh em mình cũng đâu giống trước bỏ một chút việc kiếm tiền lại cũng được mà mày cần gì phải như thế mà lịch sử mày nói với tao cũng như nước đổ đầu vịt bộ cái Thẩm Quyến đó phát triển lắm sao mà người ta nói vậy?
Trương Hạo nói chuyện với Thiếu Kiệt chỉ hai người thì hắn rất vô tư nghĩ gì nói đó. Trước đây từ một người giữ xe cho trường học giờ đây Trương Hạo hắn có tiền có quyền đều tư Thiếu Kiệt mà ra. Ngay cả việc rảnh rỗi không nghĩ đến vấn đề gì dựa theo Thiếu Kiệt chỉ dẫn hắn có thể có thời gian cho mình nghỉ ngơi thật sự rất thích cảm giác như thế. Nhưng hắn không hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại phải làm ra nhiều thứ hơn nữa trong khi hiện tại cũng không thiếu thứ gì.
- Nói như mày thì tao khỏi làm gì hết cũng được. Nhưng mà phải người trong chăn mới biết chăn có rận. Trước mày giữ xe không thấy ông này bà nọ giàu có cũng ham thích đó thôi. Giờ không phải thấy mỗi ngày trên bàn mày đều có một đống hồ sơ sao. Còn vấn đề Thẩm Quyến phát triển ra sao là do nó đi đường lối đúng nói với mày cũng không hiểu đâu. Thôi cuốn gói chạy tới Thẩm Quyến đi xong việc tao với mày đi nghỉ dưỡng vài ngày.
Thiếu Kiệt biết có giải thích với Trương Hạo vấn đề của Thẩm Quyến tên này cũng nghe được vấn đề một chút rồi lại quên nên không muốn đề cập đến. Bởi chính sách đưa Thẩm Quyến phát triển giống như một canh bạc việc canh bạc này thành công cũng đem lại được cho thành phố này một sự phát triển vược bật cho đến những năm sau đó mọi thứ công nghệ thông tin chín mươi phần trăm đều xuất phát từ đây đã cho thấy rằng đường lối của canh bạc này chính xác đến mức nào. 
Trước khi trở thành đặc khu kinh tế, Thâm Quyến còn là một làng chài. Năm 1979, lãnh đạo tối cao của nước Trung Hoa Đặng Tiểu Bình đã cho thành lập Đặc khu kinh tế tại Thâm Quyến. Đây là đặc khu đầu tiên của Trung Quốc do lợi thế nằm giáp Hồng Kông (lúc đó còn là một thuộc địa của Vương quốc Anh). Việc thành lập đặc khu này được coi như là thử nghiệm mô hình Cải cách kinh tế Trung Hoa. Địa điểm này được chọn vì cả dân Thâm Quyến và dân Hồng Kông cùng có chung ngôn ngữ (tiếng Quảng Đông),chung văn hóa và dân tộc nhưng lại có giá nhân công, đất đai rẻ hơn nhiều. Do gần Hồng Kông nên Thâm Quyến có thể dễ dàng thu hút vốn đầu tư và chuyên gia từ Hồng Kông cũng như xuất khẩu hàng hóa sang Hồng Kông và đi các nước phụ cận. 
Chính vì những thứ này mà Thẩm Quyến dưới sự đầu tư của nước ngoài và các vùng phụ cận nhanh chóng trở thành một trong những thung lung silicon của Trung Hoa. Trong những năm 1990, Thâm Quyến được mô tả là xây dựng "Mỗi ngày một cao ốc, ba ngày một đại lộ". Đường chân trời của Thẩm Quyến được coi là một trong những nơi tốt nhất trên thế giới được xem là một siêu đô thị.
Trương Hạo nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng cười cười đáp lại lời hắn. 
- Đương nhiên tao sẽ tới là chắc rồi đấy không đợi mày nói tao cũng biết vé máy bay tao đặt rồi tối nay tao bay sáng mai chắc tới. Mà này Hà Vi cải trang thành may tao nói thật nếu không biết sẽ không nhận ra đâu. Từ cách đi đứng ăn mặc không khác chút nào chỉ có giọng nói là có phần không giống thôi. Không ngờ trên thế giới vẫn có nhiều điều lạ đến vậy có thể biến ra một người y chang mày.
Thiếu Kiệt nghe Trương Hạo nói thế cũng yên tâm phần nào. Hắn vốn định sẽ gọi điện cho Hà Vi khi xong việc với Trương Hạo để chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng giờ nghe như thế với bản lĩnh của Hà Vi Thiếu Kiệt cũng không cần phải lo lắng nữa. 
- Ừ lần đầu tao cúng có chút bất ngờ nhưng rồi thấy cũng không phải chưa thấy trên phim vẫn hay có vấn đề cải trang như thế không phải sao. Mọi việc ổn rồi tao nghĩ ngơi chút đây hôm qua xuống máy bay tới giờ chưa chợp mắt chút nào.
- Vậy cũng được mày nhớ nhé xong chuyện này anh em mình đi nghỉ dưỡng vài ngày lâu lắm rồi tao không ngồi nói chuyện với mày thoải mái. Áp lực công việc quá giờ phải đọc một đống hồ sơ ký duyệt trước khi đi đây. Vì sự nghiệp ăn chơi chúng ta phải lo sự nghiệp làm việc trước cái đã. Tao cúp máy đây.
Không đợi Thiếu Kiệt mắng lại hắn Trương Hạo đã cúp máy. Thiếu Kiệt nhìn vào màn hình điện thoại chỉ lắc đầu cười nói. 
“Cái thằng này lớn như vậy rồi còn tính trẻ con thật. Mà nó nói cũng đúng xong việc để cho Trương Hạo tham quan bắc kinh với một số chỗ nữa cũng tốt Mình vừa được việc vừa xem như đi nghĩ dưỡng luôn. Còn buổi nhận thân nữa xem như cho nó một bữa tiệc rửa mắt vậy.” 
Đem điện thoại của mình đặt lên trên giường trước bên cạnh gối đầu. Thiếu Kiệt bước đến cái bàn cầm lên điều khiển máy lạnh chỉnh một nhiệt độ thích hợp rồi lên giường đi ngũ. Hắn cần thích nghi với một chút giờ giấc ở cái đất nước mới này. Nhưng không có nghĩa là để cho cơ thể của mình quá mệt mỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.