Chương trước
Chương sau
Về tới chỗ ngồi Trịnh Hòa trầm mặt với sự thất thần chạy theo suy nghĩ của chính mình không quá khó để mấy người trong nhóm nhận ra Trịnh Hòa dường như có việc gì đó.
Công Toại thấy Trịnh Hòa trầm tư như thế mới vỗ vai hắn một cái hỏi.
- Suy nghĩ gì đấy? bộ mới giờ này buồn ngủ.
- À Không! chỉ phát hiện một chút gì đó, thấy rằng mình không nên dính líu vào thì hơn.
Giật mình vì bị Công Toại hỏi mình một tiếng như thế Trịnh Hòa bất giác trả lời lại. Những lời nói đó vốn chỉ để cho Công Toại nghe thấy được thôi nhưng nó lại đến tại Nhã Oanh bên cạnh làm cho cô nhìn lấy Trịnh Hòa như thắc mắc, Trịnh hòa hắn vừa mới tới Ngọc Châu vốn chuyện buổi chiều đã là bất khả kháng, giờ Trịnh Hòa lại như phát hiện điều gì đó. Theo cô Trịnh Hòa cho rằng nếu dính líu đến việc này đúng thật là sẽ đem đến phiền phức cho mọi người trong nhóm mình.
- Phiền phức ở mức nào mới cần phải suy xét như thế. Biết đâu anh nói ra thử xem mọi người giải quyết được không thì chúng ta sau này cũng không phải phiền phức lắm.
Nhã Oanh vừa nói vừa cầm lấy đôi đũa trong tay mình so sánh một chút xong rồi đặt bên cạnh chén của mình. Công Toại cũng gật đầu như đồng ý với việc của Nhã Oanh.
Bởi Công Toại nghĩ có thể hắn đã bỏ sót điều gì mà Trịnh Hòa vừa mới phát hiện ra nếu không thì Trịnh Hòa đến lúc này mới lâm vào trạng thái này.
- Việc này vốn không liên quan tới chúng ta, mấy việc này dính vào phiền phức không nhỏ đâu.
Nói rồi Trịnh Hòa mới nhìn ngó xung quanh như chắc rằng không có một người phục vụ nào gần mình hắn mới hướng bên cạnh Công Toại với giọng nói vừa đủ để cho Công Toại và Nhã Oanh vừa đủ nghe.
- Khi nãy đi ngang qua quầy thu ngân nghe thấy họ nói sẽ đưa con gái đi phục vụ một ai đó. Với những gì tôi biết thì mấy người này về quê dụ dỗ mấy người mới lớn bắt đi tiếp khách theo dạng kia.
Lời nói của Hắn làm cho Nhã Oanh với Công Toại nhìn chằm chằm, Hai người không hiểu sao chỉ với vài lời Trịnh Hòa lại có thể xác định được một việc như thế này.
Ánh mắt của hai người làm cho Trịnh Hòa thấy dường như họ không tin tưởng mình cho lắm nên mới một lần nữa lấy dũng khí chắc chắn.
- Tôi bảo đảm việc này trăm phần trăm không giả được. Những việc như thế này ở dưới quê tôi xảy ra nhiều lắm. Nghe mấy bà ở trong xóm ở quê nói y chang không sai biệt đâu. Nếu mọi người không sợ phiền phức thì xem xem tôi nói sai một cái đi đầu xuống đất.
Nhã Oanh lúc này thấy bộ dáng của Trịnh Hòa liều chết xác định cô nhìn qua Công Toại như muốn lấy ý kiến của hắn. Trầm ngâm một lúc Công Toại mới nhíu mày nói ra suy nghĩ của mình.
- Việc như thế này không phải không có, Nếu dựa vào những lời của Trịnh Hòa không thì cũng có xác suất một phần nào đó. Còn nếu nhúng tay vào đúng thật chúng ta sẽ phiền phức không ít đâu đấy Nhã Oanh.
Trịnh Hòa bây giờ cũng gật đầu hắn không bác bỏ lời nói của Công Toại nhưng cũng không biết phải làm như thế nào, Vì những việc như thế này nếu những người ở đây đã làm thì họ sẽ có phe cánh cho riêng mình trong cả quá trình. Nếu xử lý phần ngọn thì sẽ chỉ như một con quái vật hydra chặt đứt một đầu lại mọc ra một đầu khác.
Nhã Oanh bây giờ nhìn lấy Trịnh Hòa nở một nụ cười nói với hắn.
- Có vẻ hồi ở dưới quê anh cũng chuyên gia lắm chuyện nhỉ Trịnh Hòa. Nếu không thì những việc như thế này anh sẽ không đưa ra ý kiến của mình một cách chắc chắn như thế.
Trịnh Hòa lúc này mới đỏ mặt dù sao đây cũng là chuyện bên lề nhưng hắn lại nghe ngóng rồi kể lại. Công Toại nhìn hắn cười cười lắc đầu nhưng lúc này hắn lại quay qua hỏi Nhã Oanh.
- Em tính sao về việc này. Can thiệp làm người hùng hay cho qua? Dù sao thì chúng ta cũng chỉ ở đây vài ngày nếu can thiệp thì mất khá nhiều thời gian, cũng không được lợi ích gì.
- Không hẳn. Nếu không biết thì có thể sẽ không làm gì cả, Nhưng một khi đã biết rồi thì chúng ta cũng không nên để nó tồn tại dù sao anh nên nhớ người của Thiếu Kiệt vẫn có một nhiệm vụ ở đây. Và ông ta cũng cần phải có một chút chiến tích nào đó, dù lớn hay nhỏ thì nó vẫn được xem thành tích của chính mình.
Nhã Oanh lúc này dường như quyết tâm nhảy vào cái vũng nước đục này. Cô nhìn Trịnh Hòa cười đáp lại như đây là việc cô muốn làm.
- Vậy cũng được để anh gọi điện cho Lâm Phong. Còn Trịnh Hòa nói với người của mình chú ý một chút vấn đề này nếu thấy có gì chuyển biến thì chúng ta ra tay. Cứu một người khỏi vấn nạn của xã hội vẫn là một việc tốt. Chúng ta cũng không ở lại lâu chỉ cần để mọi việc lại cho Lâm Phong là được.
Công Toại vừa nói vừa đứng lên bước ra khỏi bàn trong khi đó những món ăn nhẹ mà họ đã gọi được nhân viên của nhà hàng sắp xếp đem lên đầu tiên.
Nhã Oanh vẫn ung dung ngồi ở đó còn Trịnh Hòa bắt đầu nói nhỏ chuyền tay cho những người của mình. Khi Công Toại bước ra phía trước Nhà Hàng vừa bấm điện thoại tìm số của Lâm Phong thì chạy đến trước mặt hắn một chiếc xe taxi rồi dừng lại.
Lui lại một bước nhìn qua cửa kính chiếc xe taxi Công Toại thấy được Lưu Chính nhìn hắn cười cười rồi bước xuống xe. Vừa thanh toán tiền vừa niềm nở Lưu Chính nói với Công Toại.
- Không cần phải ra tới tận cửa để đón tôi đâu. Dù sao mọi người cũng đi đông chỉ cần vào Nhà Hàng hỏi một cái thôi là ra.
Công Toại nhìn hắn gật đầu đợi cho xe taxi đi rồi hắn mới lên tiếng nói với Lưu Chính.
- Không hẳn đón ông đâu! Chỉ là Nhà Hàng này có chút vấn đề chúng tôi chỉ vừa mới phát hiện ra giờ định gọi cho bên Lâm Phong can thiệp.
Lưu Chính cũng bất ngờ nhìn lên trên bảng hiệu của nhà hàng một chút rồi cau mày, Trong thâm tâm hắn lo lắng một câu nói hiện lên trong tâm trí hắn.
“ Không cần vậy chứ! Vừa mới tránh được một chút chuyện giờ lại dính vào chuyện gì nữa đây, hi vọng là nó không phải là vấn đề phiền phức lớn.”
- Chuyện gì vậy Công Toại? Nhà Hàng này cũng là nơi thường đến của một số nhân viên làm việc trong thể chế. Nó lại có vấn đề gì sao?
Nghe lời nói của Lưu Chính Công Toại giờ đây không còn mơ hồ lo lắng việc Trịnh Hòa nhiều chuyện. Bởi hắn chắc chắn rằng với những gì được biết khả năng này dường như rất lớn.
Bởi cái vỏ bọc tiếp đón những thành phần của thể chế biết luật quan hệ tốt xã giao cần thiết có được không ít chỗ dựa thì chỉ cần họ làm những việc này không ai biết được. Huống hồ càng về đêm việc này,những người trong thể chế có khách ở đây cũng không biết nơi này là một đường dây của tệ nạn xã hội.
- Xem ra chín mươi chín phần trăm nhà hàng này có vấn đề. Chúng tôi nghi vấn rằng đây chính là một trong những nơi bắt đầu của đường dây gái gọi cùng với dụ dỗ mấy người thiếu nữ từ quê lên làm việc kiếm tiền bằng cách buôn bán thể xác họ.
- Cái gì! Có việc này!
Lưu Chính cũng giật mình trước những gì mà Công Toại nói hắn mơ hồ thấy việc này không phải nhỏ. Nếu thật sự như thế thì dính líu đến không ít người.
- Việc này thật thì sợ rằng không ổn. Mối quan hệ của bà chủ nhà hàng này rất lớn. Nếu muốn làm sáng tỏ mọi việc chúng ta phải có bằng chứng thép mới được. Còn không thì bắt rồi lại thả thôi. Lâm Phong dù có can thiệp cũng như thế.
Biết được đối phương có hậu trường cứng rắn làm cho Công Toại suy nghĩ một lúc mới vội lên tiếng hỏi Lưu Chính.
- Lại có vấn đề này. Không phải chỉ kinh doanh dịch vụ ăn uống đơn thuần, mà còn có hậu trường cứng như thế tôi tự hỏi bằng cách nào đấy? Trắng đen lẫn lộn như thế thì dường như có chút không thích hợp cho lắm. Không biết nơi này chủ nhân người ra sao lại có cái gan này.
- Thật nếu giải quyết việc này một mình cảnh sát không thì chưa đủ có vẻ như nên cần sự hỗ trợ của bác Trương họa may phối hợp các bên liên ngành để điều tra thì sẽ thích hợp hơn. Vì đối tượng mở nhà hàng này đơn giản có tiếng nói bên lĩnh vực văn hóa nghệ thuật. Nếu muốn làm thì phải làm từ người cao nhất.
Lưu Chính nghe Công Toại bất bình cũng đưa ra ý kiến cho hắn. Những việc như thế này sớm hay muộn gì cũng phát hiện nhưng nếu thời gian càng dài thì sẽ không biết bao nhiêu người bị hại, khi đó càng cho thấy những nhân viên quan chức hủ bại có một tay một chân trong này.
- Nếu thế thì cũng được dù sao chúng tôi cũng chỉ là người qua đường thấy việc cần làm thì nên làm những thứ khác chúng tôi không quan tâm. Theo như chúng tôi biết hôm nay sẽ có một người bị lâm vào cái cảnh không một người phụ nữ nào trên thế giới chịu được nên tốt nhất ông cũng nên liên hệ ngay đi.
- Được! Anh liên hệ Lâm Phong tôi liên hệ bác Trương để xin người. Việc này không hỏi qua ông ấy không được. Buổi chiều đã vận dụng một ít nhân viên làm việc không xin phép rồi bây giờ lại làm thì có chút vuốt mặt không nể mũi.
Vừa nói Lưu Chính vừa cười cười, hắn khoái chí vì những gì trong buổi chiều này hắn đã làm với Lâm gia. Dù mọi việc chỉ nhất thời với việc giải quyết vấn đề không sớm thì muộn mấy thứ của Lâm Đồng đều trở lại vị trí như ban đầu như cái gọi là làm khó nhất thời chỉ để trút giận cho hắn ít nhiều.
Ngay lúc này một người trong nhóm của Trịnh Hòa chạy ra nói nhỏ vào tai của Công Toại.
- Người của Nhà Hàng dường như có động thái gì đấy. Thấy ba bốn người đi lên một lối cầu thang dường như mọi thứ sắp bắt đầu.
- Nói Trịnh Hòa cho một nhóm người rời đi để theo dõi đối phương.
Đáp lại lời nói bằng một giọng điệu ra lệnh. Công Toại ngay lập tức gấp rút nhân vào số điện thoại của Lâm Phong gọi đi. Lưu Chính một bên thấy tình huống khẩn cấp cũng không thong thả như vừa rồi gấp rút bước qua một bên vắng người đem điện thoại gọi đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.