Chương trước
Chương sau
Không xa sân bay cho lắm tại Lâm gia ở ngoài phòng khách. Một nhóm người nắm trong tay quyền quyết định Lâm Gia. Ngồi đó cùng với mấy tách trà và những đồ dùng đơn giản chỉ để giết thời gian.
Một người thanh niên đi vào tay cầm một bộ hồ sơ đến bên cạnh Lâm Dương nói nhỏ vào tai hắn. Gật đầu một cái rồi cầm lấy bộ hồ sơ Lâm Dương mới hướng mọi người trong phòng nói.
- Bên Lưu Minh đưa về tình báo không sai biệt lắm với tính hình hiện tại đang diễn ra.
- Như vậy là lần này đối phương chỉ tới ba người. Xem ra họ chỉ cho đây là một buồi bỏ giá thông thường và đã có những con số nhất định. Việc sắp xếp đám người tiếp cận họ như thế nào rồi.
Lâm Thanh Hải cầm cái ly trà trên tay thổi nhè nhẹ nhưng làn khói trước mặt hỏi lấy Lâm Dương. Tất cả mọi người ở đây đều nhìn Lâm Dương như muốn hắn đưa cho mình đáp án cần thiết.
- Anh yên tâm. Việc này sắp xếp đã xong. Bên Lưu Minh thì trên sân bay sẽ có người tiếp cận với cô bé kia. Còn tại Ngọc Châu này cũng có sắp xếp người để đưa cô nhóc đó đến nơi cần thiết.
Lâm Hồng bây giờ mới lên tiếng nhắc nhở Lâm Dương.
- Làm việc cẩn thận một chút việc gặp cô bé đó nói chuyện như thế nào phải ổn một chút không khéo đối phương lại có khúc mắc địch ý không hay. Phải cho cô bé đó thấy chúng ta có thiện chí đừng làm quá lên.
- Hư chỉ một đứa nhóc lo gì vấn đề đó. Nó có được gì đâu, coi như là đi thay thằng kia bởi nó là bạn gái đơn thuần như thế thôi năng lực cũng không nổi trội mấy. vì thằng nhóc không muốn trở thành tâm điểm đưa con nhỏ đó đi làm công việc này thôi hơi đâu mà lo quá. Nói vài câu nó không nghe lời mới sợ.
Lâm Đồng ngắt lời của Lâm Hồng, hắn xem qua hồ sơ báo cáo tổng quát về Nhã Oanh cũng thấy được rằng đây chỉ là một con bé bình thường không có gì nổi bất. Duy nhất là việc bám vào thằng nhóc kia nên có một chút gì đó gọi là lợi thế. Nhưng điều đó ở Lưu Minh thì sẽ có ít còn ở Ngọc Châu này thì Lâm Đồng thấy Nhã Oanh không là cái gì so với những đứa cháu trong gia tộc của mình.
- Ông đã biết như vậy còn nói thế. Bởi vì nó là bạn gái của thằng nhóc kia nếu như no lời ra tiếng vào nào đó không hay thì ông nghĩ sao? Không phải là hư hết chuyện sao.
- Tôi thấy sao không thẳng thắng một đường. Ban đầu không để cho Ngọc Nhi nó tự tranh thủ đi chuyến này tốt hơn không làm sao mà lại để cái con nhỏ ở đâu chen chân vào.
Nghe Lâm Hồng nói lo trước sợ sau Lâm Đồng cũng bực mình nói ra suy nghĩ của mình. Hắn thấy nếu Ngọc Nhi tranh thủ đi chuyến này họ đỡ tốn công phải dàn xếp các thứ hiện trường này nọ để gặp một đứa nhóc không biết gì.
- Không phải là không muốn nhưng việc này bất khả kháng. Ông nghĩ xem Ngọc Nhi nó dường như lo nhiều việc như thế ở Lưu Minh cho thằng nhóc kia. Giờ còn ai đi nữa nếu Ngọc Nhi không nói để con nhỏ kia đi thì chưa biết chừng thằng nhóc đưa việc này cho cháu lão Hà rồi lúc đó không phải khó càng thêm khó sao. Tôi thấy để cho con bé này đi đến đây đã là các quyết định có lợi cho mình đôi chút rồi.
Lâm Thanh Hải bây giờ mới lên tiếng đáp lại lời của Lầm Đồng hắn thấy Thiếu Kiệt để cho Nhã Oanh là lựa chọn duy nhất tương đối có lợi cho gia đình mình. Để tiếp cận cô bé này vẫn tương đối dễ hơn là không có được con đường cần thiết.
- Nói thì nói như thế. Nhưng dù sao việc này cũng thận trọng một tý. Dù sao lời nói của con bé đối với thằng nhóc kia cũng có chỗ đứng nhất định. Bên mình không thể làm ra việc để cho Ngọc Nhi có thể nói lời ủng hộ thì chỉ có cách âm thầm như thế này thôi. Quân bài cuối cùng là quân bài hiệu quả hơn hết. Giờ lộ ra chưa biết chừng chúng ta mất nhiều hơn được.
Lâm Dương bây giờ mới cầm tách trà lên uống một hớp rồi đứng lên. Thấy hành động của hắn Lâm Đồng cũng không nói gì nhìn vào đồng hồ mang trên tay mình mới hỏi.
- Con nhỏ gần đến rồi à?
- Ừ cũng không lâu không mau giờ này chắc máy bay cũng sắp đến bên đó ông xem để cho Lâm Phong làm việc đi. Dù sao cũng phải để cho cái tên Phùng Kiếm Hoa gì đó khó khăn một chút. Chúng ta lấy danh nghĩa hỗ trợ con bé giúp nó là cách tốt nhất.
Trả lời với Lâm Đồng cũng không quên nhìn qua Lâm Thanh Hải. Biết kế hoạch đã được sắp xếp như thế nào Lâm Thanh Hải không nói gì mà chỉ gật đầu. Vì hắn đã có sắp xếp với Lâm Phong trong việc giải quyết hậu quả cần thiết. Bây giờ Lâm Dương hắn mới rời khỏi phòng khách của Lâm Gia để đi gặp Nhã Oanh theo như đã sắp xếp.
Không sai biệt lắm về thời gian chuyến bay của Nhã Oanh vừa mới hạ cánh. Đang đứng đợi lấy hành lý của mình Nhã Oanh mới hỏi Công Toại.
- Mọi việc đã sắp xếp xong chưa anh?
- Ok hết rồi. Nhóm người của Trịnh Hòa đến trước chúng ta hai giờ đã làm hết các thứ. Lần này cho dù có náo lớn chỉ cần Phùng Kiếm Hoa không sai là chúng ta nắm chắc phần thắng.
Nhã Oanh gật đầu nhìn về hướng Phùng Kiếm Hoa đang lấy hành lý của mình ra khỏi băng chuyền gật đầu. Nhìn thấy Nhã Oanh nhìn mình Phùng Kiếm Hoa cũng đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ.
Thấy được hắn như có được chuẩn bị cho chính mình rồi. Nhã Oanh với Công Toại mới kéo hành lý của hai người đi lại gần hắn. Cả ba người một trước một sau tiến về lối ra.’
Trịnh Hòa đi phía sau một khoảng cách nhất định những luôn nhìn ngó xung quanh. Hắn lần đầu tiên đến Ngọc Châu dù có phần lạ lẫm nhưng thấy nhiệm vụ trên người mình cũng không có tâm trí ngắm cảnh mà nghiêm túc đem một bên tai nghe để vào vành tai mình.
- Mục tiêu đang tiến về lối ra mọi người chuẩn bị những gì như đã bàn giao vừa rồi.
- Đã rõ!
Bên kia vang lên tiếng nói của vài người. Trịnh Hòa khi vừa xuống máy bay đã phải gọi điện phân bố những gì mà Công Toại bàn giao lúc còn trên máy bay. Hắn không hiểu hết tại sao Công Toại lại giao trách nhiệm chỉ huy cho mình ở thời điểm này. Nhưng xem thấy mình không có kinh nghiệm như Công Toại nhóm người của hắn cũng chỉ mới qua mấy ngày học tập thực tiễn không có áp dụng thực tế mà hắn vẫn được nhóm người của mình xem như đầu lĩnh nên có lẽ vì thế mà Công Toại mới cho hắn chỉ huy.
Bên ngoài một nhóm người đứng ở trước hành lang đón xe của hành khách rời khỏi sân bay. vài người đứng ở chiếc taxi của mình còn một nhóm nhỏ đứng gần lối ra dường như họ chuẩn bị điều gì đó.
Kể từ khi bảng điều khiển báo chuyến bay của Nhã Oanh vừa mới hạ cánh. Nhóm người này thật sự chú tâm rất lớn về phía lôi ra của sân bay.
Một người trong nhóm ở lối ra bây giờ mới lên tiếng.
- Họ ra kía!
Người khác đưa tay lên ra hiệu với ba người đang đứng ở taxi của mình. Nhanh chóng những người này tiếng vào trong xe nổ máy sẵn sàng.
Nhã Oanh với Công Toại nhìn thấy một đám người ở ngay cửa lối ra cũng nhắc nhở Phùng Kiếm Hoa.
- Cẩn thận một chút đám người tài xế taxi.
Âm thanh của Công Toại không lớn không nhỏ nhưng vừa đủ cho ba người nghe thấy.
Nhã Oanh bước cùng với chiếc va ly nhưng tay cô lại nắm chặt lấy thanh kéo của cái hành lý chính mình. Trong lòng hồi hộp không ít. Công Toại bây giờ chú ý mọi thứ xung quanh nếu có việc gì ảnh hưởng đến Nhã Oanh hắn sẽ nhảy ra phía trước để bảo vệ lấy cô.
Khi cả ba người vừa bước ra khỏi lối đi. Một đám người tài xế taxi đa nhanh chóng chạy tới lên tiếng ngăn trở.
- Cô ơi lên xe đi bảo đảm đưa đến đúng nơi cô cần.
Một người nói một người đưa tay định là đem hành lý của Nhã Oanh cầm tới. Công Toại bây giờ mới đưa tay đánh vào tay của hắn. lấy tay của mình che lại cho Nhã Oanh phía sau. Phùng Kiếm Hoa cũng vậy hắn cũng vừa bị kéo hành lý thì đã la toán lên.
- Làm gì vậy ăn cướp à!
Lời nói của hắn rất lớn làm mọi người xung quanh chú ý không ít, Thấy kế hoạch ban đầu thất bại một người nhỏ nhẻ giả vờ lên tiếng nói.
- Ông anh làm quá vậy! Chúng tôi chí kiếm miếng cơm việc chở khách ông anh nói thế là không được rồi.
- Không nói không rằng lại chụp lấy hành lý người khác cái này là kiếm cơm sao. Tài xế ta xi giống như những người ăn cướp bên ngoài vậy sao. Đây là sân bay chúng tôi không gọi xe các anh cũng đừng chèo kéo.
Vốn tâm lý biến mình là người bị nhắm vào Phùng Kiếm Hoa cũng không dễ dàng làm con cá nằm trên thớt để tùy ý người khác làm gì thì làm. Hắn không ngốc đến mức một số đông hành khách rời khỏi lối ra nhưng cả đám người này chỉ vây lấy ba người.
- ông anh nói thế là hơi quá rồi đấy. Nơi này tôi xem có ai dám đón hai người hay không. Tốt nhất thành thật một chút ngồi máy bay có xe riêng tốt lắm sao.
Vừa nói người này vừa ra hiệu. Một số người chạy về xe của mình với ba người khác đem xe của họ đánh lái một cách nhanh chóng đem lối ra đậu vào đó những chiếc ta xi của họ không cho xe khác chen vào.
Những hành khách thấy biểu hiện của đám người tài xế taxi nhú thế cũng biết mình nên tránh đi cái rắc rồi này. Họ không muốn phiền phức nhất là với những người bản địa họ sống ở trên cái đất sân bay này thì ít nhất họ sẽ có một chút gì đó độc quyền.
- Các anh như thế này là gây rối trật tự công cộng ảnh hưởng hình ảnh quốc gia tại một nơi đón tiếp khác quốc tế và trong nước. Nếu như có cảnh sát có thể bị bắt bỏ tù dù ít thì cũng vài tháng hoặc một năm đấy.
Nhã Oanh đứng sau Công Toại lúc này mới nhìn người đàn ông vừa mới ra hiệu kia nói ra những suy nghĩ của mình. Công Toại chỉ đưa mắt nhìn một lượt toàn bộ người tại nơi này. Trình Hòa phía sau tay cầm điện thoại ghi lại những gì đang diễn ra. Xung quanh đó có không ít điện thoại đang hướng về phía nhóm người của Nhã Oanh và mấy người taxi. Những chiếc điện thoại này lấy đủ mọi góc cạnh cần thiết vì họ là người của Trịnh Hòa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.