Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi qua khá lâu trong quá trình Hà Vi được Thanh Trúc hóa trang xong trong phòng khách bây giờ có thể thấy rõ được hiệu quả của nó. Hơn hai giờ đã để cho Ngọc Nhi và Nhã Oanh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bởi sau khi Hà Vi được hóa trang xong khuôn mặt hoàn toàn giống với Thiếu Kiệt không thể nhận ra được sự khác biệt nếu như cả hai cùng mặc một bộ trang phục và đứng cạnh nhau.
Hà Vi cũng không nghĩ rằng mình lại có thể mang lên một khuôn mặt giống hệt như Thiếu Kiệt nhìn vào gương cô càng không tin những gì đang diễn ra trước mắt mình.
- Sao nào trình độ như thế này được không, Chỉ cần Hà Vi mặc trang phục của cậu rồi quấn băng đằng trước nữa là được. Lớp hóa trang này có thể giữ được tầm ba đến bốn ngày. Mỗi lần trang điểm lại mất thời gian chỉ bao nhiêu đó thôi. Câu thấy sao?
Thiếu Kiệt nhìn vào Hà Vi miệng không nói nên lời nào. Dù hắn có suy nghĩ rằng hình thức hóa trang để giống một người là có thể. Hắn xem không biết bao nhiêu video trên mạng về điều này nhưng để thấy trực tiếp như thế này thì chưa bao giờ. Và cũng không thể nào tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Đưa tay sờ lấy khuôn mặt của Hà Vi. Thiếu Kiệt hoàn toàn không nghĩ rằng nó sẽ không có vấn đề gì. Hắn dùng hai ngón tay đã sờ vào khuôn mặt đã hóa trang của Hà Vi ma sát trên tay để cảm nhận xem có bụi phấn có dính vào hay không thì nó chẵn để một chút bụi phấn trang điểm nào.
- Cao! tay nghề cao thật! như thế giải quyết được một vấn đề khá nan giải rồi. Nhưng mà nói gì thì nói. Tẩy trang không quá khó đi nếu không thì rất rắc rối.
Thanh Trúc lúc này mới lấy cho Hà Vi một chai dung dịch chất lỏng nào đó đưa cho Hà Vi cười nói.
- Được rồi cậu đi tẩy trang đi. Chỉ cần nhỏ vài giọt vào tay rồi thoa lên khuôn mặt sau đó rửa lại với nước sạch là được. Hóa Trang thì lâu nhưng tẩy đi thì khá nhanh.
Hà Vi cầm trong tay cái chai dung dịch đi về phía nhà vệ sinh để tiến hành tẩy trang khuôn mặt của mình. Vài phút sau Hà Vi đã trở lại với khuôn mặt của chính mình và cũng đưa lại chai dung dịch cho Thanh Trúc. Đem chai dung dịch đặt vào trong một ngăn kéo.
Thanh Trúc bâu giờ lấy tay vặn một số khớp nối trên cái khung trang điểm. Khá giống nhú lúc đầu khi mà cái bàn trang điểm di động này tự động kéo lại mọi thứ trở lại như lúc ban đầu. Cái mặt rương sau khi đóng lại thì hoàn toàn đem đồ án hoa văn trở lại như ban đầu. Không thể nhìn ra nó có thể ghép nối lại thành một hình con phượng hoàng.
- Sao giờ chúng ta vào bàn vào việc cần thiết đi. Tôi nghĩ cậu và tôi có một việc gì đó cần sự hợp tác giữa đôi bên rồi đấy.
Đợi cho mọi thứ xong hết Thanh Trùng bây giờ nhìn Thiếu Kiệt nói ra ý kiến của mình với hắn để xem khả năng của Thiếu Kiệt có thế đáp ứng được vấn đề của cô hay không.
- Được rồi! có chuyện gì chúng ta ngồi xuống hãy nói.
Thiếu Kiệt hiện tại tâm trạng tương đối tốt hắn giải quyết được vấn đề cần thiết của mình do Thanh Trúc. Thì cũng không lý do gì mà không đáp ứng yêu cầu của cô. Bởi vì hắn hiểu rõ không ai giúp ai không điều gì. Có thể trước khi Thanh Trúc giúp hắn đã có một định hướng gì đó trao đổi với mình.
Mọi người ngồi xuống bàn của phòng khách. Thanh Trúc được Ngọc Nhi lấy ấm trà vừa mới làm đem rót ra cho từng người. Thanh trúc cũng cầm lấy tách trà vừa được rót ra từ Ngọc Nhi. thổi thổi một ít khói ở trên mặt nhấp một ngụm nước trà rồi đặt xuống nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Vốn tới đây tôi đang khá băng khoăn rằng cậu có thể giúp tôi hay không. Cũng không cần phải lừa gạc lẫn nhau làm gì đối với việc quay trở lại đây hôm nay tôi thật sự có một thứ cần thực hiện. Nhưng hiện tại có vẽ như cậu có thể đáp ứng được một yêu cầu khác cao hơn.
Thiếu Kiệt nghe Thanh Trúc nói thế bộ dáng của hắn cũng không ngạc nhiên gì chỉ uống trà nhàn nhã nghe những lời của cô nói. Ba người Ngọc Nhi và Hà Vi, Nhã Oanh cũng im lặng muốn biết xem điều kiện mà Thanh Trúc cần ở Thiếu Kiệt là gì nên vẫn không muốn cắt ngang lời cô.
- Trước khi đến đây. Tôi định là sẽ muốn bên cậu tác động vào một chút lĩnh vực để người của tôi có thể làm tới như. Triển khai một ít khách sạn ở những khu du lịch lớn với đúng tiêu chuẩn năm sao. Vấn đề những khu du lịch thì cậu không mấy lạ đi nó nằm trong thể chế kiểm xoát mà người nước ngoài ít khi nào có thể làm ra những nơi du lịch như thế này với một trăm phần trăm cổ phần.
Lời của Thanh Trúc thật sự làm cho Thiếu Kiệt nhíu mày. Đúng thật vấn đề khai thác du lịch nhìn đơn giản là tự thân từng nơi làm việc những khu du lịch này thường được bố trí do nhà đầu tư khai phá và chiếm lợi nhuận mang về nhưng ít ai biết bên trong nó còn có một điều kiện là tất cả những người đầu tư mở khu du lịch, Khai phá các điểm du lịch khách sạn đề phải được một cái gật đầu từ bộ du lịch và đầu tư. Và thường họ chỉ có thể chiếm năm mươi phần trăm giá trị đầu tư mà không thể chiếm hết một trăm phần trăm.
- Cái này xem ra điều kiện khá cao. Bây giờ cô định một cái điều kiện nói ra càng cao hơn nó nữa thì tôi đang thắc mắc nó cao đến mức nào đây?
Cả Hà Vi cũng không ngờ Thanh Trúc há miệng ra lại đưa đến một lý lẽ khó chấp nhận như thế. Khai phá du lịch thường là các công ty trong nước được cấp quyền được làm bởi nó còn đi theo một luật lệ ngầm những gì của quốc gia không thuộc nước ngoài nên việc yêu cầu một trăm phần trăm lợi tức đầu tư du lịch là điều hoàn toàn bất khả thi cho dù Thiếu Kiệt có tác động cỡ nào đi nữa.
- Vốn tôi biết điều này cũng khó. Nhưng có một thứ khó hơn trong mắt người khác nhưng lại dễ với cậu. Nếu không phải có việc vừa rồi tôi cũng không nghĩ cậu sẽ nắm được cái việc này đâu bởi vì điều này xem như là bất khả thi. Nói thẳng một điều là nếu cậu thật sự có mỏ nguyên thạch thì tôi muốn được quyền phân phối ngọc thạch đó.
Thanh Trúc khá thẳng thắng trong việc này. Thiếu Kiệt cũng suy nghĩ một chút đúng là nếu thật sự hắn không phải có mỏ nguyên thạch thì ít nhất việc này sẽ khó hơn rất nhiều vụ tác động đầu tư. Bởi trên nguyên lý kiếm một mỏ nguyên thạch không phải đơn giản cứ nhắm mắt là làm được. Hơn nữa còn sở hữu là một điều đáng nói nữa. Thiếu Kiệt bây giờ mới hiểu ý định của Thanh Trúc là gì.
Thị trường phỉ thúy ở quốc gia của cô nói thật hắn không biết ra sao nhưng dám chắc một điều là cạnh tranh vỡ đầu chảy máu mà một người có được quyền được giao dịch nguyên thạch của mỏ mới được khai phá thì sẽ có một chuỗi kinh tế phát triển dài sau này.
- Quả thật việc này đúng là không khó. Mỏ ngọc tôi có nhưng chất ngọc và lượng ngọc ra sao tôi không thể nói trước. Nó về sở hữu tư nhân mà cô cũng hiểu rồi đấy. Thị Trường đổ thạch cũng không thiếu đi. Nếu muốn kinh doanh thứ này bên cô chắc hẵn vẫn có chuyên gia đổ thạch cần gì đến điều kiện này với tôi.
Thiếu Kiệt dù biết thị trường ngọc thạch phỉ thúy cạnh trạnh khá gay gắt ở bên kia. Dù những thứ này hắn chỉ có thể đọc qua những mấy bộ truyện tiểu thuyết bởi người ta thường có câu. Trong truyện thế nào thì bên ngoài cũng sẽ giống như vậy.
Bản thân Thanh Trúc vừa nghe thấy điều này lại đổi yêu cầu chắc chắn bên trong còn có điều gì Thiếu Kiệt hắn chưa biết. Nhưng hiện tại hắn dám chắc một điều gia tộc lâu đời mà Thanh Trúc đang là một thành viên có dính dáng đến ngọc thạch phỉ thúy.
- Đúng chuyên gia đổ thạch không thiếu. Nhưng nguồn cung thì khá thiếu rồi. Chỉ dựa vào những mỏ ngọc ở Myanma và những mỏ ngọc ở trong nước không thì chưa đủ. Cậu không hiểu hết thị trường này đâu. Một gia tộc như chúng tôi luôn phải có những chuyên gia tìm kiếm ngọc thạch trong những đổ cuộc. Thắng thì không lo một thời gian nhưng sụp đổ thì lại phải lo lắng. Nên kiếm nguồn cung từ một mỏ nguyên liệu là điều tất cả các nhà kinh doanh thị trường trang sức phỉ thúy đều nhắm vào. Trong đó có cả gia tộc của tôi ở bên kia.
Thiếu Kiệt uống một hớp trà gật đầu. Ngọc trong đá sẽ không biết được nó như thế nào khi mở ra. Một tảng đá nguyên thạch có thể lớn nhưng chưa chắc là sẽ cho ra ngọc lớn. Hoặc một nguyên thạch tốt chưa chắc cho ra phỉ thúy tốt. Nó lại đi kèm với giá thành không hề rẻ việc mất tiền và thua lỗ vẫn diễn ra thường xuyên trên thị trường đổ thạch.
- Nhưng nếu mà như thế thì xem ra cô được lợi hơi lớn rồi đấy. Cô định trao đổi với một điều kiện bất bình đẳng như thế này sao. Khai thác ra được nhiều thì cô càng được hưởng nhiều vậy đâu còn là tính công bằng nữa.
Nghe Thiếu Kiệt nói như thế Thanh Trúc lúc này cũng vội vàng cô biết hắn hiểu sai ý mình về việc được quyền phân phối nhưng Thanh Trúc hoàn toàn không biết Thiếu Kiệt hắn đang muốn cô báo ra một cái giá để hắn có thể suy xét giao dịch với cô. Dù sao hắn cũng phải tôn trọng công sức của đám người Connor. Hắn là người ngoài nghề không hiểu được việc này. Nếu bán ra một cái giá khá rẻ thì Connor chắc chắn sẽ khó chịu.
- Không ý tôi muốn nói là những nguyên liệu có nhiều đặc tính tốt có thể cược thắng phần trăm cao thì cậu để lại bên chúng tôi. Vì chúng tôi cần là nguyên liệu để chế tác trang sức cao cấp chứ không phải nói là không trả tiền cho cậu.
- ừ hừ! Như vậy cũng được đi! Nhưng trước mắt có một chuyện tôi muốn hỏi cô nhé. Cô không thường xuyên liên lạc với bố mình đúng không?
Thiếu Kiệt giờ biết Thanh Trúc muốn có là phỉ thúy cần thiết để cung cấp cho việc kinh doanh thì cũng hiểu ra một phần. Hắn giờ có một thắc mắc hỏi cô vì nếu thật sự Thanh Trúc thường xuyên liên hệ với bố mình thì chắc chắn phải biết hắn có mỏ nguyên thạch chứ không phải đợi đến bây giờ. Đây là việc tại sao Ngọc Nhi lại nói ra việc mỏ nguyên thạch khi có mặt cô. Bởi vì tất cả đều tưởng Thanh Trúc biết điều này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.