Chương trước
Chương sau
Đang khá hơn hở. Lý Bân chắc rằng mình sẽ được thoải mái trốn tiết đi chơi mà không phải lo đến Thanh Hàn sẽ kiểm soát hắn. Lâm Vũ đang vui vẽ bỗng nhiên dừng lại nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Ấy mà chuyện này hình như không ổn lắm. Nếu trước đó không vấn đề thì bây giờ có vấn đề lớn đấy. Anh Kiệt mà trốn tiết chắc chắn thầy cô biết bọn em đi với anh chắc luôn. Anh nghĩ xem giờ thầy cô vào lớp đều nhìn vị trí của anh đầu tiên. Như thế thì việc một đống học sinh trốn tiết như thế này có phần không ổn lắm. Anh thì không sao nhưng đám bọn em mới có vấn đề.
- Ừ Lâm Vũ nói cũng đúng. Hồi trước không sao nhưng giờ mà cứ như thế thfi chắc chắn là không ổn rồi. Tao với mày thì không lo nhưng mà còn mấy đứa khác không lẽ để bọn nó bị thiệt. Như thế cũng không được.
Thiếu Kiệt cũng thấy việc này không phải là vấn đề gì lớn bản thân hắn cũng trốn tiết cúp học không vấn đề gì giờ có làm lại cũng không sao chỉ vì hắn bị chú ý nhiều một chút nên đâm ra khó cho mấy người bị hắn lôi kéo theo.
- Việc này có thể đối phó được. Không phải là vấn đề lớn lắm đâu. Việc lần này dự giải đa số là học sinh của trường tiền thưởng góp vào quỹ ủng hộ mấy cái gì đó linh tinh của trường là được. Còn vấn đề tiền giải thưởng chia cho mọi người thì Lý Bân lo liệu đi. Vật phẩm bán ra từ game chuyển cho anh em là được. Có việc này đám thấy cô cũng không nói được gì mọi người.
Lý Bân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng tiền kiếm được từ giải cũng không bao nhiêu. Những người cần có tiền này nhiều hơn họ. Với việc tiền chi ra để đạt được mục đích của mọi người đó là đã quá đủ.
- Vậy được rồi để em đi báo với đám tụi nó. À với lại để em đi nói với tiệm nét bên đó đã. Chứ không giờ đó không đủ máy cũng mệt lắm.
- Tài khoảng của anh em đưa luôn hay là đợi chiều rồi anh lấy Anh Kiệt. Để có gì em bảo bọn đang cầm tài khoản thoát nhân vật ra.
Lâm Vũ thấy Thiếu Kiệt cần tham gia thì cũng phải cần có tài khoản để luyện tay nên đưa cho Thiếu Kiệt để rảnh rỗi bây giờ vào tài khoản xem nhân vật như thế nào.
- Không cần. chiều rồi cũng vào tài khoản lúc đó xem luôn cũng được. Thông báo cho anh em nhanh đi. Xong rồi chắc cũng tới giờ lên trường nếu không vài đứa không trốn tiết đc. À mà nhớ nói đứa nào tự nguyện thì đi. Không thì ở lại học. Đừng có làm quá.
Thiếu Kiệt cũng sợ hai thằng này lôi kéo nhiều quá đám trong trường bỏ tiết hết. Có những đứa cũng không thể nào dễ dụ bỏ bê học hành thì Thiếu Kiệt hắn trở thành tội danh lúc đó cũng không gánh được trách nhiệm này.
- Ok! Bảo đảm thằng nào tự nguyện mới được. Nhưng mà chuyện này hơi bị khó. Anh đã nói mà tụi nó ngồi trong lớp mới lạ đấy. Anh không biết anh hơn cả thiên lôi sai đâu đánh đấy à. Trong trường có thể thầy cô nói bọn nó không nghe chứ anh nói một tiếng mà có thằng nào không nghe mới lạ đấy.
Lâm Vũ với Lý Bân nói vừa dứt câu ba chân bốn cẳng chạy mất. Thiếu Kiệt thấy thế cũng chỉ lắc đầu. Nhưng việc hai đứa nói Thiếu Kiệt cũng không thể phản bác. Hắn giờ trong đám ở trường không ít thì nhiều danh khí không nhỏ.
- Xem ra việc này cũng không thể nói gì được. Đám người kia chắc chắn bỏ tiền ra để dàn xếp giải đấu như thế để làm gì thiệt không thể hiểu nỗi.
Thiếu Kiệt ngồi xuống bàn đang suy nghĩ vấn đề tại sao đám con cháu Văn Hạ lại làm cái việc này. Hắn suy tư một lúc thì Ngọc Nhi đến sau lưng hắn vỗ vai nói.
- Anh định ngồi đây đến chừng nào. Suy nghĩ gì mà trầm tư vậy?
- Ừ. Anh đang nghĩ đến việc Khương Đào nói. Em nghĩ xem một giải đấu game có cần thiết phải làm như thế không. Theo anh thấy mục đích này không rõ ràng nếu có một người bỏ nhiều tiền ra để muốn mình giải nhất một cuộc thi có phát thanh truyền hình thì anh không nói nhưng đây chỉ là một trò chơi game thì có gì đó bất bình thường.
Ngọc Nhi nghe Thiếu Kiệt nói như thế cũng âm trầm. Cô không hiểu việc này có gì hệ trọng nhưng thấy hắn như thế cô cũng không có cách nào khác. Cô Không hiểu việc game này như thế nào kể cả giải thưởng này theo cô thấy là quá ít. Lại chỉ có thể mang lại một phút nhất thời vinh quang vài giây.
- Cái này anh nói cũng không sai. Nếu nói những người đó bỏ tiền ra chỉ để cho con em mình chơi một trò chơi để đem lại sự vui thích cho người đó thì gia đình này chắc hẳn cũng phải có rất nhiều tiền. Nếu không thì tại sao lại bỏ ra số tiền nhiều như thế. Vốn em cũng có nghe nói những món đồ trong game cũng không phải rẻ có món đồ nào đó lên tới vài tỷ.
Vì không biết việc này của Thiếu Kiệt như thế nào Ngọc Nhi cũng chỉ có thể nói ra những gì mình biết về cái thị trường game qua những lời kể lại của mọi người. Cô cũng không dám chắc là nó sẽ đúng hay không nhưng lúc này có ý kiến vẫn tốt hơn là im lặng suy nghĩ cũng giống như Thiếu Kiệt.
- Em cứ nói đùa. Việc gì cũng quy đổi thành giá trị vốn có của nó. Vật dụng và trang bị trong game cũng thế nhà phát hành có thể tạo ra trong vòng một nốt nhạc thì việc đó không phải phụ thuộc vào giá trị vật phẩm mà quan trọng nó sử dụng vào việc gì. Với lại những món đồ này đều giống nhau. Chỉ khác là quan trọng nhân vật nào cầm thôi. Nếu nó là một người nổi tiếng trong game đó thì mới.
Nói đến đây Thiếu Kiệt đột nhiên phải ngưng lại. Hắn hiểu đám người kia định làm gì rồi. Vấn đề này có thể sẽ không được nhưng nếu thật sự tiến hành tốt thì mọi thứ đều có thể.
- Ngọc Nhi em tìm hiểu xem gia đình của Văn Hạ kể cả anh rể hắn làm gì. Nếu mà có vấn đề gì thì báo gấp cho bên Khương Đào đi. Anh nghĩ rằng việc này họ làm có mục đích và mục đích này nếu nói ra và có bị phát hiện thì họ vẫn có đầy đủ bằng chứng hợp thức hóa việc rửa tiền của mình. Xem ra ít nhưng mà hiệu quả không nhỏ.
Ngọc Nhi nghe nói như thế cũng giật mình. Chỉ mỗi một việc thông qua trò chơi mà có thể tính đến việc tội phạm kinh tế thì không thể nào.
- Không phải nó chỉ là một trò chơi thôi sao? Sao mà rửa tiền được không phải chỉ có mỗi một cái giải đấu lần đầu thôi sao? Họ chỉ lấy tiếng một lần thôi mà.
- Cái này không trách được. Anh không suy nghĩ đến chuyện này. Có những thứ có thể làm được mà chúng ta không biết được. Nếu là nhà phát hành thì họ cũng không biết mình bị qua mặt chuyện này đâu.
Ngọc Nhi trong đầu một đống dấu hỏi lớn. Nếu như một vật phẩm game bán đi hay tiến hành ra sao cô còn không biết mà những thứ này đều là mặc hàng không có thật nó chỉ tồn tại trong trò chơi mà không phải đời thực. Thì nếu giá thành bỏ ra cho nó cũng chỉ nằm trong mức độ nhất định. Có rửa tiền gì được với việc mua bán đồ không có thực này.
- Khó hiểu quá. Sao mà trò chơi cũng có được vấn đề này chứ. Không phải anh mới nói là vật phẩm cái nào cũng như nhau sao. Như thế thì giá trị có hạn mà nó cũng không đem lại nhiều tiền mà?
- Vấn đề ở đây không phải là tiền và giá trị vật phẩm mà là nhân vật game. Nó đúng là giống với những thứ khác nhưng có một thứ nó khác biệt. Đó là Tên nhân vật. Nếu giá trị vật phẩm không cao nhưng trên một nhân vật có tên tuổi thì lại là chuyện khác.
Thiếu Kiệt nói đến đây Ngọc Nhi cũng hiểu được loáng thoáng một chút. Vật phẩm thì có thể giống nhau nhưng cái tên thì chắc chắn sẽ có sự khác biệt và người nắm giữ cái tên nhân vật như thế cũng là một sự khác biệt.
- Như thế thì họ có thể bán nhân vật nhưng một nhân vật nếu qua một giải đấu thì có lẽ sẽ có giá trị cao hơn nhiều với lúc ban đầu như thế họ cần giải nhân để đánh bóng cái tên nhân vật mà đem bán đi với giá trị gấp nhiều lần.
- Đúng vậy! Việc nếu em hay anh là người chơi bình thường có mua bán tài khoản nhân vật cũng chỉ làm hồ sơ thông thường. Nhưng nếu với những tài khoản thuộc dạng Vip thì lại khác. Nó không nằm ở vấn đề phổ thông mà là có sự chứng kiến và ghi lại hồ sơ. Như thế giao dịch này có người làm chứng và tiền nhận về của họ được chính danh từ việc bán tài khoản.
Thiếu Kiệt giải thích cho Ngọc Nhi biết quy trình trao đổi tài khoản và thay đổi chủ sở hữu cho những nhân vật thuộc hàng sao của game. Mà khi đã có người thứ ba chứng kiến việc giao dịch này thì tài sản đó được xem là tài sản hợp pháp và vì làm những giấy tờ liên quan đến chuyển nhượng thì cũng không vấn đề lớn. Phần vì việc đóng thuế của những năm này về các loại như thế này hầu như là chưa có.
- Vậy là họ sẽ bán tài khoản đã đoạt giải sau đó thì số tiền mà họ tự mua bán với nhau thì sẽ nêu rõ được việc số tiền đó họ từ đâu mà có. Pháp luật cũng không nói gì họ được. Em hiểu rồi để em cho người điều tra vụ này. Nhưng mà em không biết họ tự mua bán với nhau như thế thì việc tài khoản còn đó họ cũng không có cách nào tẩu tán được. Như thế cái này cũng chỉ làm được một lần.
Nói ra suy nghĩ của mình trong chuyện này Ngọc Nhi thấy việc san tay như thế này thì những nhân vật đó cũng không tồn tại lâu dài.
- Nó cũng chỉ là công cụ thôi nó có thể mua bán được nhiều lần. Hơn nữa nếu tài khoản chìm trong im lặng thì họ có thế chia đồ vật phẩm ra bán lẻ mà không phải lo lắng số tiền ít ỏi mà họ thu được.
- Thì ra là vậy! Nhưng mà cũng quên mất cũng sắp tới giờ rồi anh đi ăn chút gì đi rồi đi học. Việc này em sẽ để cho người đi điều tra các vấn đề này trong thời gian sớm nhất. Chắc mai hoặc mốt là có câu trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.