Chương trước
Chương sau
Mọi người thấy Thiếu Kiệt khó quyết định cũng là lẽ đương nhiên. Một người ở hoàn cảnh này không ai có thể nói mình có thể quyết định chính xác được. Một bên là người giúp mình không ít thì nhiều như Tăng Anh Hùng chắc chắn sẽ có một chút động tay động chân vào, còn một bên vừa là nhân viên, vừa là người bị lợi dụng. Thiếu Kiệt chỉ có thể để việc này qua một bên đến đâu hay đến đó.
- Thôi giờ chú trở lại sân bay! Ngoài đó chắc đã chuẩn bị xong rồi. Việc những hồ sơ quan trọng này có phần cần thiết, nên ông cháu nói chú phải về liền khi đã nhận được tài liệu, nên cũng không có lý do gì để ở lại lâu được.
- Vâng ! Như thế cũng được, để cháu nói Thế Hải đưa chú ra sân bay. Ấy mà chú ra đó lại phải đợi đến chuyến bay mới đi được mà?
Ngọc Nhi lúc này cũng định đứng lên nói Thế Hải lấy xe đưa Lưu Chính đi thì chợt nhớ đến việc sân bay có những mốc chuyến bay khác nhau nên cô sợ Lưu Chính phải ngồi đợi ở sân bay khá lâu.
- Không sao đâu! Hà Thúc cho chú đi máy bay riêng. Với lại công văn tập huấn bay đêm nên chú đi bằng máy bay quân dụng chứ không phải là máy bay dân dụng. Như thế cũng tránh được tai mắt của một số người. Thôi cứ để Thế Hải đưa chú ra sân bay là được. Mà cháu nhớ cẩn thận với những người nhà họ Lâm đừng để họ biết chuyện sẽ không hay với cháu đâu. Họ cũng chẳng khác gì Ngô gia vời Diệp gia cả.
- Vâng! Cháu vẫn luôn đề phòng họ mà chú yên tâm!
Trước khi đi Lưu Chính cũng không quên dặn dò Ngọc Nhi một chút vì hắn thấy được cô bé này thật tâm muốn đứng về phía Thiếu Kiệt, mà đã như thế thì Lưu Chính cũng không cần thiết phải xác minh nhiều thứ cho thêm chuyện.
Lúc này tất cả người nhà của Thiếu Kiệt đều đang tập trung tại nhà của Hà Vi, Hoàng Hương lúc nào cũng lo lắng đi tới đi lui những thành viên khác trong nhà cũng hoàn toàn không yên bình. Giờ chỉ có mình Trịnh Chi ngồi một bên cũng với Hoàng Lâm Nhu là vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
- Đến giờ bọn nó vẫn chưa có tin tức gì về chị chuyện này con bé nhà em, không biết có sao không chị?
Hoàng Hương đi tới đi lui tâm trạng lo lắng cực độ, đây là lần đầu tiên bà có cảm giác như thế này. Hoàng Lâm Nhu lúc này mới đặt ly nước vừa uống xuống nói.
- Em lo lắng như thế có ích gì? Chị biết là trong lòng em đang nôn nóng nhưng có một câu hỏi đó từ tối em đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Em không thấy thằng nhóc nhà chị đã vận dụng bạn bè người thân kể cả người không quen biết để tìm Hoàng Ngân sao. Chị không tin nhiều người như vậy không tìm ra được con bé.
- Bà đó, chị Nhu đã nói vậy mà bà còn lo lắng làm gì! Mình không làm được gì lại làm mọi người nôn nóng như mình sao được. Tôi cũng thế nhưng có như bà đâu. Thiếu Kiệt nó ra cái giá như thế người nào có tin sẽ báo cho Ngọc Nhi với nhà mình biết thôi, chứ tôi với bà mà không có hai mẹ con chị Nhu đây giúp thì có tìm được con bé không?
Chồng của Hoàng Hương biết vợ mình lo lắng cho con gái, nhưng với cách của bà làm cho ông cũng không giữ được bình tĩnh. Dù ông biết chuyện này có ít nhiều liên quan đến Thiếu Kiệt nhưng nếu như đây là cuộc bắt cóc tống tiền đơn thuần thì ông bà cũng không có đủ tiền mà chuộc con gái về. Dù sao hai mẹ con Thiếu Kiệt giúp mọi người trong nhà không ít.
- Cô chú cứ bình tĩnh đi, theo cháu thấy những người này muốn tạo áp lực để mình lo lắng và chấp nhận điều kiện của bọn chúng nên mới không liên lạc thôi. Với lại chắc họ sẽ không làm gì Hoàng Ngân đâu họ cần Hoàng Ngân để thương lương tiền chuộc mà.
Trịnh Chi thấy gia đình căng thẳng nên mới khuyên nhủ trên phương diện mà cô thấy là tốt nhất, bởi vì không chỉ có Hoàng Ngân mà còn thêm Nhã Kỳ dính vào chuyện này.
- Đúng đấy Hương! Con bé sẽ không sao đâu. Bọn chúng vẫn chưa ra điều kiện gì chắc là đánh tâm lý của mình đấy, chị nghĩ bọn chúng sẽ liên lạc vào sáng mai. Để đòi tiền chuộc thôi.
Nhã Hân với Hoàng Ly cũng đồng ý với những gì mà Tú Trinh nói, bởi họ hoàn toàn không biết Ngô Trực đã ra điều kiện gì với Ngọc Nhi. Vì tránh cho những người này lo lắng nên cô đã không nói những thứ liên quan.
- Đúng rồi, bà ngồi xuống đi. Bà cứ đi tới đi lui làm tôi chóng hết cả mặt đây này. Bà cứ như vậy riết chưa thấy được con, tôi đã lên cơn đau tim với bà.
- Ừ! Em đừng đi tới đi lui nữa. Biết là em lo lắng nhưng không phải chỉ mỗi mình em, không phải trong nhà còn có những người khác nữa sao. Em cứ như thế mọi người vừa lo cho Hoàng Ngân lại lo cho tình trạng sức khỏe của em nữa
Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng nhìn Hoàng Hương em mình khuyên. Dù bà biết em mình lo cho con gái, sợ có điều gì bất trắc nhưng lo lắng quá như Hoàng Hương thì bà thấy cũng không thích hợp. Biết rằng cha mẹ nào không lo lắng cho con.
Nhưng với mức độ và tình hình thực tế khi ở bên ngoài Thiếu Kiệt đã nhờ sự đến giúp đỡ của biết bao nhiêu người trong việc tìm kiếm. Dù không tìm thấy được người nhưng vẫn sẽ có được một chút manh mối cần thiết.
- Ngọc Nhi nó nói rồi, khi nào có tin tức nó sẽ báo cho mọi người biết liền. Em mà cứ lo lắng như thế này cũng chẳng giúp ích gì, lại vô tình tạo áp lực lên bọn nhóc. Thiếu Kiệt thì chưa về kịp Ngọc Nhi rồi nó là xong mọi việc. Thiếu Kiệt lại phải về gấp không sắp xếp được công việc. Như thế cũng ảnh hưởng không ít tới những chuyện khác.
Chồng của Hoàng Hương lúc này bình tĩnh ngồi bên cạnh cô khuyên nhũ những việc kinh doanh của Thiếu Kiệt tuy bản thân ông không biết là việc gì. Nhưng chỉ cần thấy Thiếu Kiệt vẫn quan tâm lo lắng cho mọi người, bọn họ không phải như bọn người Chí Hùng hay Chí Kim là đã tốt hơn rất nhiều so với những người giàu lên mà không màng gì đến tình thân.
- Mọi người nói như thế cũng chỉ biết chờ thôi. Hiện tại Hoàng Ngân không biết nó ra sao. Chắc nó sợ lắm, việc này là lần đầu tiên gia đình mình gặp phải, thật không hiểu tại sao bọn họ lại làm như thế.
Vừa nói Hoàng Hương vừa khóc, làm Hoàng Lâm Nhu cũng thở dài ngán ngẩm. Bây giờ Lâm Vũ đang làm việc dưới nhà kho đi lên vội vã một cách thấy rõ. Hoàng Lâm Nhu thấy thế nên mới hỏi.
- Về nhà nghỉ ngơi đấy hả? Lâm Vũ có đi đâu thấy những người đó nhớ báo cho Ngọc Nhi liền nha cháu.
- Vâng! Nếu thấy cháu sẽ gọi cho Ngọc Nhi ngay. Giờ cháu về nhà nghỉ ngơi, mọi người cũng nghỉ sớm đừng lo lắng quá.
Nói rồi Lâm Vũ cũng chạy ra khỏi nhà, vốn lúc đầu hắn cùng với nhóm người Lý Bân tìm kiếm nhưng ngày một đông, nên hắn trở về tiếp tục quản lý máy chủ vừa rồi trong lúc làm việc hắn chợt nhớ đến một nơi nên muốn kiểm tra thử. Đó không phải nơi nào khác là nhà của Từ Chấn Dân hiện tại đang bị niêm phong.
Theo con đường hướng đến nhà của Từ Chấn Dân, Lâm Vũ chỉ muốn xem xét một chút chứ không có ý định làm anh hùng gì. Bởi hắn nghe Thiếu Kiệt nói bọn này chắc chắn có súng mà hắn còn có mộng tưởng của mình chưa thực hiện được.
Lâm Vũ đạp chiếc xe đạp vang lên bởi cái bàn đạp phát ra. Khi vừa tới đầu đường Lâm Vũ thấy ánh đèn sáng từ nhà của Từ Chấn Dân. Nhưng sợ mình nhìn lầm nên Lâm Vũ càng đạp xe tới gần. Lúc này trên con đường vắng chỉ có mỗi mình hắn và cái ánh đèn đường đứng nghiên người nhìn lấy căn nhà sáng đèn Lâm Vũ gạc chống xe xuống.
Cái âm thanh đó lớn đến nổi từ bên trong có thể nghe được âm thanh. Một người trong nhóm của Ngô Trực nhanh chóng tiếng về phía của sổ vén tâm rèm lên nhìn ra ngoài. Lâm Vũ đang nhìn vào căn nhà sáng đèn một cái bóng tiếng về phía cửa sổ làm hắn lo lắng.
Vốn nhanh trí Lâm Vũ quay lưng lại với nhà của Từ Chấn Dân đứng sát vào một gốc cây. Người trên cao khi vén rèm cửa nhìn thấy thế cũng đứng đó, Lâm Vũ dường như vừa giải quyết bầu tâm sự xong lại bước tới chiếc xe đá chống lên bắt đầu đạp đi. Đợi cho Lâm Vũ đi khỏi người này mới bỏ rèm xuống và đi vào trong.
Ngô Trực nhìn hắn đi vào mới hỏi xem có chuyện gì bên ngoài.
- Có gì vậy?
- Không thằng nhóc nào đó đái bậy bên kia đường đấy.
Bạch Hải lúc này xua tay trả lời với Ngô Trực bởi đoạn đường này khá vắng lại ít người. Việc có một hai người biết đường đi ngang qua giải quyết bầu tâm sự là chuyện thường tình. Mà ở trong nước tình hình này không hiếm chỉ cần có một bức tường quay lưng lại với ngoài đường là có thể giải tõa nổi buồn một cách không cần lo lắng.
- Thôi để đi đâu đó mua cái gì đó ăn. Anh Trực ăn gì không em đi mua luôn.
Văn Thoại thấy ngồi không đánh bài có vẻ nhàm chán hắn muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa nên kiếm cớ mua đồ ăn khuya. Ngô Trực cũng gật đầu nói.
- Ừ mày mua gì cũng được, mua cho mọi người luôn.
Văn Thoại được sự đồng ý liền lấy chìa khóa xe đi xuống lầu để rời khỏi nhà.
Lâm Vũ chạy được một đoạn trên trán vẫn chưa vơi đi giọt mồ hôi, lấy điện thoại ra mà tay vẫn còn run run. Nhấn lấy số điện thoại của Lý Bân. Thấy Lâm Vũ gọi đến cho mình Lý Bân cũng bắt máy điện thoại than thở.
- Mày ở nhà sướng quá mà, ngoài đường tao đang tìm người muốn chết gọi gì đấy.
- Nhà … nhà … nhà của Từ Chấn Dân... Mở Sáng Đèn.
Rung rung lo lắng nói qua điện thoại,Lý Bân lúc này đang mệt vì phải đi vòng vòng từ tối đến giờ nên cũng cáu gắt nói.
- Thì nhà từ chấn dân sáng đèn thì có gì là lạ. Mày có ôm máy tính đến khùng thì chừa cho tao với, ai không mở đèn khi ở nhà. Ấy Từ Chấn Dân là ai tao có quen đâu?
- Bố Minh Long... Anh của tên Từ Phong.... Hắn hiện tại nhà bị tịch thu niêm phong lại sáng đèn …
Lý Bân nghe được âm thanh rung rung nói chuyện cà lăm của Lâm Vũ cũng cố gắng lắng nghe đợi cho câu nói kết thúc hắn chợt sững người. Không trả lời được một câu nào, chỉ để bên kia Lâm Vũ vẫn alo alo vài tiếng Lý Bân lúc mới nói lớn vào điện thoại đáp lại Lâm Vũ.
- Đợi tao báo Ngọc Nhi! Mày chạy qua nhà Ngọc Nhi chỉ đường. Tao qua bên đó liền! Nhanh chuyện này giờ quan trọng hơn hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.