Chương trước
Chương sau
Thiếu Kiệt cũng biết được Vô Ảnh không phải mọi chuyện đều có thể làm được. Phạm vi của họ cũng có hạn cho dù ở những nơi công cộng đông người cũng không tiện hoạt động. Ở bệnh viện có cảnh sát canh chừng người phạm tội càng không được.
Thêm vào đó quyền hạn chế của cảnh sát trong việc còng phạm nhân vào sóng giường là trái với đạo đức y tế nghề nghiệp. Việc làm này đối với bác sĩ quản lý, chắc chắn họ sẽ không cho phép. Chỉ với những tội phạm cực kỳ nguy hiểm, họ mới bắt buộc sử dụng hình thức này nên Ngô Trực có điều kiện thoát đi là điều dễ hiểu.
- Cho người đến chỗ nhà kho mà bọn người Ngô Trực đã đến thăm dò thử xem. Với người của mình còn tiềm phục ở khách sạn nữa bảo họ quan sát thật kĩ vào. Có thể Ngô Trực sẽ trở lại đó không chừng.
- Vâng! Mọi người ở đó đã quan sát chăm chú để tìm ra tung tích của hắn. Với một nhóm đã qua bên nhà kho kia rồi. Nếu có tin tức gì nữa sẽ báo cáo về ngay.
Công Toại sau khi báo cáo xong đợi cho Thiếu Kiệt cúp máy hắn mới thở phào. Nhiệm vụ lần đầu mà đã cho thấy sự yếu kém và khiếm khuyết của Vô Ảnh cũng là một điều gì đó cho thấy nhóm người bọn hắn cần phải thực tế với những nhiệm vụ nhiều hơn.
Thiếu Kiệt lúc này càng phải gấp rút hơn. Vì những thứ mà hắn cần đến và những chứng cứ có thể buộc tội Ngô Trực. Nhã Oanh thấy Thiếu Kiệt tập trung làm việc cũng hiểu hắn đang gấp rút. Cô đi rót cho hắn một cốc nước rồi đặt bên cạnh nhìn vào những tài liệu đang có nói với Thiếu Kiệt:
- Theo em thấy nếu Nhã Kỳ đã là người bị tình nghi lớn nhất sao anh không triệu tập cô ta điều tra luôn? Như thế sẽ đỡ phải mất nhiều thời gian của mình.
Thiếu Kiệt lúc này bàn tay gõ trên bàn phím cực nhanh im lặng không trả lời, Hà Vi thấy thế cũng nói nhỏ với Nhã Oanh.
- Thiếu Kiệt không làm như vậy được! Hiện tại Nhã Kỳ chỉ là người bị tình nghi còn không có chứng cứ gì để buộc tội cô ta, nếu mà làm như thế càng không ổn.
- Hà Vi nói đúng đấy có những việc nhìn bên ngoài thì họ chính là thủ phạm nhưng lại không phải. Hiện tại đúng là những yếu tố mà Nhã Kỳ có và những thứ chúng ta biết đều là hướng về cô ta nhưng như thế không có nghĩa cô ta là nội gián. Phải có chứng cứ, xã hội bây giờ cần chứng cứ để luận tội chứ không phải là cảm tính và những gì khách quan nhìn thấy được. Chỉ cần có chứng cứ thì cô ta cũng không chối tội được.
Bây giờ Thiếu Kiệt mới ngưng lại một chút để giải thích cho Nhã Oanh hiểu, mọi thứ không đơn thuần chỉ là cái nhìn khách quan. Hiện tại số điện thoại của những cuộc gọi mà Nhã Kỳ đã tiếp xúc cũng chưa nói lên được điều gì. Bằng chứng trong điện thoại của Ngô Trực cũng không có, việc muốn luận tội Nhã Kỳ có thể bị cô ta bắt bẻ lại. Mà Thiếu Kiệt thì lại muốn mọi thứ phải nắm chắc để đối phương không thể trở mình.
Ngô Trực đang trên đường về tới khách sạn của mình thì điện thoại vang lên một tin nhắn bắt lấy điện thoại mở tin nhắn ra xem. Dòng số điện thoại hiển thị người gửi là Nhã Kỳ. Nhíu mày một cái nhìn qua dòng tin đã nhận.
“ Đừng về khách sạn có người của Xuân Nghĩa Bang theo dõi. Đồ đạc của anh tôi sẽ cho người lấy ra nên đừng về, đến địa chỉ này. Chì khóa để ở gốc cây phía trước dưới viên gạch bị mẻ một góc, nơi đó an toàn hơn.”
Đọc xong những dòng đó, Ngô Trực mới lên tiếng nói với Bạch Hải đang lái xe.
- Ngưng, chuyển hướng về địa chỉ này. Bên khách sạn có người mai phục rồi. Mẹ nó biết ngay sáng nay bị gài, chắc là bọn nó có tin tao đến Lưu Minh này rồi! Chưa biết chừng bọn bây cũng bị theo dõi rồi mẹ nó. Đúng là địa bàn của bọn này có khác nhanh thật.
- Ừ để em nhắn cho tụi nó biết rời đi từng đứa. Anh hỏi xem địa chỉ mà người của mình đưa là ở đâu, nơi đó làm địa điểm giữ người được không. Sợ là nhà kho bên kia bọn nó phát hiện ra thì kế hoạch hỏng hết.
Ngô Trực thấy điều Bạch Hải nói không phải không có lý nên cũng gật đầu. Hắn đưa tay nhấn nút gọi đi trên điện thoại. Phía bên kia Nhã Kỳ điện thoại vang lên cũng nhận cuộc gọi của Ngô Trực không đợi chờ lâu. Ngô Trực hỏi trực tiếp Nhã Kỳ
- Địa chỉ nhà này có an toàn không? Ai là chủ nhà vậy?
- Việc này tương đối an toàn. Chắc ông biết Từ Chấn Dân người của anh ông bị bắt cách đây không lâu đi. Nhà đó là của hắn đấy bị niêm phong cho đến bây giờ. Hiện tại nơi đó khá an toàn vì không ai lui tới, với lại nơi đây có niêm phong nên chẳng ai dại gì mà lại vào.
Nhã Kỳ nói ra lai lịch địa chỉ mà cô đã đưa cho Ngô Trực khiến hắn trầm mặc một lúc. Nhà bị niêm phong đôi khi lại trở thành một nơi an toàn đúng nghĩa. Vì sẽ không có người tiếp xúc cho đến khi căn nhà được Nhà nước hóa giá lại cho người khác theo diện bán đi lấy tiền xung công.
- Được! Việc này tôi biết rồi chiều nay phải thật thận trọng là được kế hoạch vẫn diễn ra như bình thường.
Đợi cho Ngô Trực cúp máy Bạch Hải mới hỏi hắn.
- Sao anh chỗ này an toàn không? Được thì em cho bọn nó từ từ rời khỏi khách sạn.
- Ừ địa chỉ này được. Nó là nhà của một thằng bên dưới của anh tao. Hiện tại bị bắt và niêm phong nhà vì tội ăn hối lộ các thứ. Chắc hẳn có sự giúp sức của thằng nhóc Ngô Long đi. Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Hay! Chắc bọn nó sẽ không nghĩ tao sử dụng nơi này làm địa điểm chôn xác thằng nhóc Thiếu Kiệt đó đi. Nhà của người nó lập kế bây giờ thành nơi hắn có thể trút hơi thở cuối cùng. Cũng hay à!
Ngô Trực đem suy nghĩ của mình diễn tả lại thành câu nói. Bạch Hải nghe được như thế cũng cười một tiếng lắc đầu nói.
- Bọn này muốn đấu với anh còn non lắm. Mà công nhận thằng cháu anh cũng tài chuẩn bị hết các thứ cho mình. Nếu có dịp em phải gặp mới được.
- Xong việc này muốn gặp thì đi Ngọc Châu. Thằng nhóc cháu tao được lắm nó chỉ có mỗi tội là giống tao cái điểm ăn chơi thôi còn những thứ khác mưu kế thì nó thừa hưởng từ ông già với thằng cha nó không tồi đâu. Lần này đi Lưu Minh cũng do một tay nó thúc đẩy.
Thấy Bạch Hải vừa khen mình lại vừa nói về đứa cháu mình thích Ngô Trực cũng không khỏi tỏ thái độ rằng nhà hắn ai cũng tài giỏi.
- Thôi chạy qua bên đó lẹ đi nơi đó cũng gần đây để sắp xếp các thứ rồi cho bọn người ở khách sạn cắt đuôi theo dõi mà tập kết ở chỗ này.
- Vâng!
Đáp lại một tiếng Bạch Hải vào số nhấn chân ga. Chiếc xe nhanh chóng tăng tốc trên con đường. Chiếc xe chạy trên đường không lâu thì rẽ vào một con hẻm. Nơi này không đông đúc mà khá vắng vẻ. Những ngôi nhà đều xây một kiểu giống nhau. Nhìn qua có thể thấy nơi đây là một dự án khu nhà ở cao cấp dành cho đối tượng có thu nhập.
Ngô Trực thấy thế cũng gật đầu. Nơi này thường được phân lô xây dựng nhà nào cũng giống nhà nào cũng tiện cho việc hắn làm. Còn tại sao lại vắng vẻ, đơn thuần người ở nơi này đều là công chức có tiền. Họ mua nhà ở chỉ về nhà buổi tối vì đi làm từ sáng chả ai quan hệ với ai hoặc những người có tiền mua nhà để đó cuối tuần mới đến để nghỉ ngơi cùng bạn bè ăn nhậu các thứ mà không muốn làm phiền những người nơi mình đang sống. Địa điểm như thế này thì khá thích hợp.
Theo sự chỉ dẫn trên tin nhắn. Ngô Trực đem ổ khóa đang bị niêm phong cởi bỏ. Đẩy cánh của sắt mở ra để cho Bạch Hải đánh xe vào. Ngôi Nhà được làm có một dốc tầng hầm dành cho việc để xe. Đợi cho chiếc xe nằm gọn trong nhà. Bước đến bậc tam cấp lối lên ngôi nhà đưa tay nắm lấy cánh cửa có một tờ giấy niêm phong đã bị bong tróc một bên quăng xuống đất.
Cánh cửa được mở ra hơi nóng của việc đóng của lâu ngày làm cho Ngô Trực nghiên người một tí. Sau đó là một cảm giác lạnh lẽo có được từ căn nhà không có hơi ấm của con người.
Bộ bàn ghế gỗ, ấm tách trà phủ bụi, cái ti vi màn hình phẳng cũng có vài cái mạng nhện. Dưới đất là lớp bụi đống dày. Đưa tay mở lấy cầu dao điện tổng Ngô Trực nhìn căn nhà một lúc rồi cười nói.
- Được nơi này tốt. Mẹ lúc đầu cho tao cái địa chỉ này đi đỡ phải đi mướn khách sạn ở không. Mày gọi bọn nó qua đây đi. Tao nghĩ đủ phòng hết đó. Phía trên chắc còn mấy phòng đồ đạt quét một cái thôi là có thể dùng được. Còn giường thì tháo tấm ra bụi ra là nằm được rồi.
- Ừ xem ra lúc thằng kia bị bắt đã ăn không ít tiền. Nhìn bộ ghế gỗ này cũng tốt, chắc chừa một phòng để giữ người nữa là ok còn mấy phòng khác để anh em mình sử dụng.
Bạch Hải đi vòng vòng đánh giá một chút về kiến trúc của căn nhà của Từ Chân Dân cũng vui vẻ. Hắn vốn không muốn mấy ngày nữa ở trong nhà kho mệt mỏi canh người. Giờ chuyển địa điểm nơi này đúng là thích hợp. Dù sao thì ăn được ngủ được canh giữ con tin mà không phải phiền hà cũng là một điểm thoải mái.
- Mẹ cái tủ lạnh còn bia nữa này! Lát nữa ra ngoài mua ít vật dụng bỏ vào. Đủ đồ chơi rồi, đợi hàng nóng về nữa là khỏi phải lo.
- Ừ để tao hỏi xem xe chở cái thùng hàng tao gửi ở bến xem lúc nào tới nơi. Hi vọng là trong hôm nay hoặc sáng mai tới lúc đó. Anh em mình dễ bề phòng bị hơn.
Ngô Trực nhìn thấy Bạch Hải mở tủ lạnh ra ngoài những thứ đã mốc meo vì tủ lạnh không chạy thì hầu như tủ lạnh vẫn hoạt động tốt. Việc có tủ lạnh để trữ thức ăn cố thủ cũng là một phương án khá tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.