Trung học Đệ Nhất, ngày đầu tiên của tuần lễ điên rồ chiêu mộ thành viên của Các câu lạc bộ, đến đây là chấm hết.
Hitomi theo Phòng Ban Quản Lý chuẩn bị rời đi, liền thấy Erika cùng Leonhart đám người đang đứng đợi ở cổng.
“Hai anh em nhà Shiba đâu…(o 0)?!”
Hitomi cảm giác thiếu thiếu thuận miệng hỏi.
“Bọn họ nói về kiểm tra cho Miyuki cái gì ấy...Tui không biết nữa...@(ᵕ.ᵕ)@!” -Erika nhún vai đáp, “Dù sao thì, thế giới của hai người đó, tụi này cũng không tiện xen vào…@@@!”
“Ừmmm!” - Leonhart gật đầu tán đồng, “Đôi khi mới gặp vẫn cứ tưởng nhầm hai đứa này là tình lữ, cách ứng xử của nhà Shiba quái quái thế nào ấy…”
“Mà kệ đi...Tại Honoka-chan hối quá nên tụi tôi đứng chờ cậu luôn, tình hình sao rồi Kizari…(0,0)?!”
“Bình thường...Họ chỉ hỏi tôi tương quan vấn đề thôi...Nói chung là không có gì cả…!”
“May quá…~~~!”
Honoka thở phào nhẹ nhõm, đầu bỗng ngẩng lên nhìn Hitomi bằng đôi mắt to tròn lấp lánh, đầy vẻ sùng bái.
“Kizari-kun, ban nãy ở nhà thi đấu, cậu tuyệt thật đó...≧❂◡❂≦!”
“Tuyệt…(0.0)...???”
“Uh…!” - Thấy Leonhart và Mitzuki khuôn mặt khó hiểu, Honoka liền tằng hắng giọng kể lại mọi chuyện, lắng nghe thành viên ngoài trừ hai người kia, còn có thêm một cái mới gia nhập, là Shizuku.
Nhưng cô nàng này chỉ im lặng, một bên vểnh tai mà không bình luận câu nào, tồn tại cơ hồ bằng không, khiến Hitomi quan sát hồi lâu mới nhận ra.
Honoka một bên khoa chân múa tay, kể lể tình cảnh lúc ấy hung hiểm thế nào, Yanaka sen-pai suýt chút nữa trọng thương, rốt cuộc tại mọi người sửng sốt thần sắc thì Hitomi đăng tràng.
Leonhart còn đỡ, mà Mitzuki nghe kể xong đôi mắt cũng tràn đầy vẻ kính sợ, kèm theo ngưỡng mộ.
Hiển nhiên anh hùng cứu mỹ nhân một màn được ngốc manh cô nàng này suy diễn ra hết cỡ, chẳng khác nào phân cảnh tình yêu bạch mã vương tử cứu công chúa trong truyện cổ tích.
Tàn khốc hiện thực, đôi khi sẽ khiến người sa vào ảo tưởng.
Tuy nhiên đó cũng là điểm nổi bật nhất của Mitzuki, cô làm người xung quanh luôn cảm thấy đáng yêu và thoải mái.
“Tối nay ăn gì đi mấy cậu...☜(˚▽˚)☞!”
Erika cắt ngang phân khúc “lãng mạn”, nhau nhảu đưa ra đề xuất.
“Tớ biết một nhà hàng bán đồ ăn khá ngon, kể cả món tráng miệng nữa, giá cả cũng phải chăng…”
“Vậy tới đó đi…!” - Leonhart đánh nhịp nói luôn.
Mọi người gật đầu đồng ý, liền không thay đồ mà mặc nguyên đồng phục thẳng tiến.
Rẽ qua con hẻm nhỏ, mất chừng mười lăm phút, rốt cuộc nhóm Hitomi đã đến đúng vị trí.
Đập vào mắt từng người là một tấm bảng sáng lấp lánh xanh đỏ tím vàng đủ các màu sáng, đề lấy một dòng chữ thật to dễ thấy, “Oishi Restaurant”
“Vào thôi mấy đứa ơi...(▰˘◡˘▰)!” - Erika vẻ mặt hồ hởi phóng vô trước, lục tục Honoka, Shizuku lần lượt đi theo.
Mitzuki và Leonhart ngồi song song với Honoka và Shizuku, Hitomi cùng Erika an tọa tại hai đầu bàn. Tạo thành một hình vuông hoàn mỹ.
Leonhart cầm lấy thực đơn, đảo một vòng, liền điểm hai đĩa salad trộn và một ly nước dưa hấu.
Mitzuki chọn một ly nước chanh kèm với bánh kếp.
Nhìn mọi người gọi món gần hết, Hitomi cảm thấy đầy đủ, chỉ gọi thêm ly kem khoai môn, món ăn ngọt khoái khẩu của cậu.
Trong lúc chờ thức ăn và đồ uống mang lên, tất cả lại xúm vào nói tiếp về vụ tuần tra.
Leonhart cắm một miếng sandwich, hớp một hớp nước dưa hấu, mát lạnh cảm giác truyền vào khô khan cổ họng khiến cậu ta rùng mình, Leonhart đằng hắng cái cái rồi nói:
“Cái tên Kirihara kia, theo như cậu bảo, đã sử dụng một phép thuật sát thương loại B đúng không…(0,0)?”
“Tớ ngạc nhiên là cậu chẳng hề hấn gì đấy, Kizari…!”
“Bởi vì phép thuật đó có phạm vi sát thương khá hẹp...chuẩn xác hơn thì cứ xem như bản thân đang đối phó với một thanh kiếm thật vậy...(`・ω・´)!”
“Kiếm thật...Đùa hả…(0.0)!?”
“Cậu coi việc đấu trực diện với một hung khí có thể chết người như kiếm là bình thường sao...●﹏●!” - Mitzuki giọng run run hỏi.
Oạp!
Erika nuốt ực nửa miếng bánh kếp, bĩu môi đáp:
“Cậu nghĩ khó khăn lắm hửm Mitzuki-chan, nếu cậu có mặt tại hiện trường giống tớ và Honoka, thì cậu sẽ nghĩ hoàn toàn khác đấy...@(ᵕ.ᵕ)@!”
“Là thế nào…(0.0)?!”
“Ban nãy tớ cũng kể rồi mà…(-.-)!” - Honoka ngồi kế bên chen miệng vào, chỉ nghe Mitzuki lắp bắp đáp, “Tớ cảm tưởng cậu nói quá lên, Honoka-chan, dù sao thì điều đó thật khó tin…!”
“Nhưng nó là sự thật!” - Erika bình thản nói.
“Kizari, kì thực tôi vẫn đang thắc mắc,cậu theo lưu phái thể thuật nào vậy, cánh né đòn và tấn công của cậu, tựa hồ rất đặc biệt…”
“Chẳng lẽ cậu là truyền nhân của một môn võ thuật cổ xưa nào đó...(• ε •)!”
“Không!” - Hitomi lắc đầu phủ định, “Tôi hoàn toàn không theo bất kỳ môn phái nào...Có chăng, tôi nghĩ chỉ một người duy nhất có thể xưng tụng là nửa sư phụ của tôi…”
“Là ai…(o 0)?!” - Tất cả đồng thanh hỏi.
“Kokonoe Yakumo!”
“Không biết mấy cậu có nghe tên ông ấy chưa…(-.-)”
“Đương nhiên!”
Erika đoạt trước toàn bộ đám bạn trả lời, “Huyền thoại thể thuật, truyền nhân cổ ma pháp…Đứng vào hàng ngũ top hai mươi người có sức mạnh thể thuật cấp bậc thế giới, Nhẫn giả đại sư, Kokonoe Yakumo...☜(˚▽˚)☞!”
“Cơ mà tôi không ngờ cậu quen ông ấy đấy, Kizari…(v.V)!” - Leonhart nhìn Hitomi từ trên xuống dưới dường như muốn đánh giá lại người bạn cùng lớp này một lần nữa.
“Như vậy Nhẫn giả đại sư là người đã truyền thụ thể thuật cho cậu…!” - Honoka yên lặng uống một ít nước cúi đầu hỏi.
“Ừmmm!” - Hitomi vừa nhâm nhi kem khoai môn vừa đáp, “Ông ấy chưa hề dạy bảo tôi đúng nghĩa, nhưng thông qua những lần khoảng cách gần quan sát Yakumo đại sư chiến đấu, đồng thời thỉnh ông ấy chỉ giáo, bản thân tôi cho rằng mình là nửa cái học trò của đại sư...(`・ω・´)!”
“Trong số chúng ta, còn có một người là đệ tử chính thức của trụ trì Kokonoe Yakumo, thậm chí nhận được chân truyền…”
“Là ai…?!” - Câu hỏi lúc nãy lần nữa lặp lại.
“Shiba Tatsuya!”
“Tatsuya -kun…(0.0)?!”
“Ừmmm, đáng tiếc là cậu ta không theo...Thể thuật của Tatsuya khá ghê gớm đó…!”
Làm sao yếu kém cho được khi mà Ninjutsu của thằng nhóc đã đạt đến LV3+4, cơ hồ có thể dùng thể thuật đảm đương một phương tại anh hùng thế giới. Nếu như phối hợp trang bị và khả năng tính toán của Tatsuya, cho dù mất đi ma pháp, Hitomi đoán thằng bé có thể tiến vào top hai mươi hoặc hơn thế nữa.
“Khoan đã...Chúng ta có một vấn đề chưa giải quyết ở đây…!”
“Hở…(0.0)...???”
“Kizari, sóng cao tần kiếm khi sử dụng sẽ phát ra sóng siêu âm, không bịt tai lại làm cách nào mà cậu chịu được chứ...(●´ω`●)!?”
“Các cậu có thể coi Vô Hiệu Hóa Pháp Thuật là năng lực thiên bẩm của tôi đi…!”
“Năng lực thiên bẩm...⊙▃⊙!” - Erika hú lên vài tiếng quái dị, “Tui có nghe nhầm không thế, vô hiệu hóa phép thuật là sức mạnh trời sinh của cậu…@@@!”
Hitomi nhìn trợn tròn mắt tổ năm người, kiểm tra xung quanh cũng không có ai, liền thấp giọng giải thích.
“Nó tựa như bản năng của tôi vậy...Mặc dù khi sử dụng gần như sẽ khiến bản thân không cách nào xài ma pháp, nhưng là nó giống một công tắc mà chỉ riêng tôi có thể bật mở!”
Đáp án của Hitomi hiển nhiên khiến đám bạn không hài lòng, có điều, cậu chỉ biết giải thích tới đó.
Tuy rằng Hitomi rõ ràng câu trả lời thật sự.
Đấy chính là nhờ Thứ Nguyên thể chất và nguồn sức mạnh kết hợp giữa hai thế giới, mới cho phép cậu tạo ra Từ Trường Phòng Hộ, Từ Trường Cảm Ứng và chung cực Ma Cấm Lĩnh Vực.
Tại ma pháp thế giới, Ma Cấm Lĩnh Vực cơ hồ là khắc tinh của toàn bộ pháp sư, Hitomi không dám nói chắc một trăm phần trăm, nhưng chín mươi chín phần trăm pháp sư của thế giới này đều bị cậu áp chế, dẫu là chiến lược cấp đi chăng nữa.
Ma Cấm Lĩnh Vực có sức mạnh tương tự Cast Jamming (nhiễu loạn ma pháp),gây bất ổn lên sóng Psion, đồng thời cấm chỉ chúng lưu động trong khu vực bao phủ, hay nói cách khác, là biến Psion từ “sống” trở thành “chết” trạng thái, ngăn chặn việc câu thông và sửa đổi Edios của pháp sư thông qua chúng.
“Cái bản năng của cậu bá đạo quá mức, Kizari...Nếu solo một vs một với cậu, chẳng phải kiểu gì cũng thua…(0~0)!” - Shizuku im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng.
Thanh âm của cô bé tức thì được mọi người tán đồng ngay.
Đơn giản bởi vì, sức mạnh của Hitomi, quả thật, không thể tưởng tượng nổi.
Trên thế giới này, ngoại trừ Cast Jamming, muốn dùng tới Counter Magic (phản ma pháp) thì cần đến một loại đá hiếm, Antinite.
Và loại đá này, có tiền cũng không mua được, vì nó chỉ dùng trong quân sự mà thôi. Làm năng lực của Hitomi bị những tướng lãnh cấp cao kia biết được, ắt hẳn sẽ được mời chào giống như báu vật ngàn năm có một vậy.