“Mister...Chúng ta vẫn chưa lấy lại được mục tiêu cơ mà...(~.~)?!”
Dabi cau mày hỏi, không hiểu đồng bạn mình đang bàn tính cái gì.
“Ha...Có vẻ như bọn chúng mừng quá định bỏ chạy...Nên theo đạo đức nghề nghiệp, tôi quyết định tặng chúng một món quà…◤(¬‿¬)◥!”
Quà tặng…(0~0)...?!
Midoriya ba người vừa nghe xong, liền cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Mr Compress đưa tay lên gỡ xuống mặt nạ của mình, vừa gỡ, hắn vừa nói, “Một trong những thói quen cơ bản của ảo thuật gia…”
“Khi mà ta đang phô trương cái gì đấy...Thì có nghĩa là, ta đang muốn che giấu ý nghĩa chân chính của nó...Như vậy này…(°∀°)!”
Hắn ta thè lưỡi ra, giọng nói đầy sự chế giễu.
Mắt thường có thể thấy được hai viên bi tròn tròn sáng loáng, thấp thoáng bóng hình nhỏ xíu của Bakugo và Tokoyami trong đó.
“Không lẽ nào...ಠ▃ಠ!?”
Midoriya và Todoroki đồng thời thất thanh la lên, hai mắt nhìn về phía viên bi Shoji đang cầm.
Tách!
Mr Compress búng ngón tay một cái.
Hai viên bi đột ngột chói sáng, tức thì, hai khối băng to lớn xuất hiện thay thế vào vị trí cũ, đánh rầm một tiếng trên mặt đất.
“Băng của mình...⊙▃⊙!?” - Todoroki giật mình kêu to.
Từ lúc nào, tên tội phạm đã kịp thời đánh tráo vật thể và lấy băng đâm do cậu tạo ra để đánh lừa thị giác họ cơ chứ.
“Cũng một phần nhờ mày đấy, thằng nhóc Băng -Lửa…”
“Cái tường băng khổng lồ của mi tạo chỗ che chắn thuận lợi cho tao thực hiện một loạt kế hoạch thú vị này, cất đồ giả vào túi áo rồi tặng nó lại nhìn tụi bây hí hửng mang đi...Nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-nhi-thu-nguyen/1844669/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.