Trò bịt mắt bắt dê…Start!
Mỗi thành viên team “con dê” có được hai phút để đi tìm nơi ẩn náu…Sau đó đến team “sói” đi truy lùng.
“Mấy em nên nhớ…Đây là một trường hợp hoàn toàn xa lạ, hãy cố vận dụng đầu óc nhiều hơn là năng lực của mình nhé!”
“VÂNG!”
“Cùng để ý xung quanh thôi nào!”
[Cứu và giúp đỡ người gặp nạn, đó chính là ước mơ của mình từ trước tới giờ...]
[Trở thành một anh hùng có thể hỗ trợ người dân với một nụ cười luôn tỏa sáng trên môi...]
Midoriya nghiêm túc nắm tay lại nói với ba đứa kia…Cơ mà, Bakugo hiển nhiên là không thèm nghe rồi.
“Không cần thiết, theo tao, lũ rác rưởi!”
Vừa mới dứt câu, nó dùng Quirk nổ cái bùm rồi bay mất dạng, để lại ba gương mặt đứng đực ra đấy trông ngu không tả được…
(0, 0)….!
Ơ...Đệch...!!!
“…”
“Cậu ta hấp tấp như thế để làm gì chứ!?” – Mineta nhăn nhó kêu la.
“Bình tĩnh Mineta - kun, tức giận không giải quyết được vấn đề đâu. Uraraka –san, tốt nhất là nên tìm kiếm từ những ai có thể nói trước đã!”
“Ừm, theo ý cậu đi, Deku- kun!”
Tại một khu nhà đổ nát, cảnh vật hoang vắng, gió thổi điều hiêu có chút thê lương, một bóng hình gầy gò cô độc ngồi lặng im ở đó…
Một cậu trai trẻ, đang ngổn ngang với bầu tâm sự chồng chất trong lòng mà chẳng biết tìm ai để giãi bày.
Những kí ức sâu thăm thẳm nơi trái tim, có lẽ không hề dễ chịu một chút nào…
Nội tâm, giống như giằng xé, lại không rõ phải trôi về đâu…
Khuôn mặt ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-nhi-thu-nguyen/1844503/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.