Bầu không khí trầm mặc giữa từng cơn gió thổi qua trên đường, càng làm lòng người thêm lạnh giá.
Cục diện lâm vào bế tắc khi mà cả anh hùng và cảnh sát đều bị tội phạm uy hiếp bởi con tin. Điều xấu nhất đây lại là một bé gái, không có khả năng phản kháng và phối hợp với mọi người để trốn khỏi tay tội phạm.
“Sếp! Tầm năm phút nữa thì máy bay sẽ tới!”
Một cảnh sát trẻ lại gần và thì thào với boss của mình.
Tên tội phạm thì cực kì cảnh giác, và lời đe dọa quá mức độc ác của hắn khiến anh hùng cũng không dám manh động.
Chẳng ai muốn gánh cái danh gián tiếp giết người, nhất là những anh hùng, kẻ luôn trọng thị danh tiếng và đặt tính mạng của nhân dân lên vị trí quan trọng hàng đầu.
Trốn đằng sau thùng rác, thằng nhóc siết chặt bàn tay lại…từng tia nho nhỏ màu đỏ thẫm chảy ra mà nó không hề hay biết.
Nó chỉ quan tâm tới một điều, bạn gái đang bị ác nhân bắt cóc, đe dọa tính mạng. Nhưng nó không thể hành sự lỗ mãng, phải có kế hoạch!
Nhìn chằm chằm vào thùng rác, ước lượng vị trí giữa bản thân và tên Tội Phạm, đáy mắt của thằng bé lóe lên một vệt sắc lạnh.
Phành phạch…Phành phạch…!
Tiếng quạt gió truyền từ trên trời xuống mỗi lúc một lớn, báo hiệu cho mọi người rằng…Máy bay đã tới!
“PlooPy…Không lẽ anh không có biện pháp bào để bắt tên tội phạm đó sao?!”
Cảnh sát trưởng sắc mặt có chút khó coi, trong lòng thì đang âm thầm mắng..
[Mẹ nó, đã bảo mấy tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-nhi-thu-nguyen/1844497/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.