Trên đường đi tới lối thoát hiểm vắng tanh, thỉnh thoảng năm người mới thấy được bóng dáng vài học sinh hớt hơ hớt hải chạy trước họ.
“Ai cũng phản ứng nhanh thật! Quả là U.A có khác!”
“Lida, giờ này mà cậu còn quan tâm tới điều đó à…?!”
Midoriya chỉ tay về phía đám đông đã bao trọn gói cái hành lang cửa đông.
Tiếng học sinh xô đẩy, ồn ào, té ngã rồi tranh chấp diễn ra liên tục…
“Này, mau né ra coi…!”
“Đừng có xô người ta…!”
“Mịa nó! Có người ngã rồi kìa!!!”
“ÂY DAAAaaaa…!!!”
“Giáo viên đi đâu hết vậy trời?”
“Ai mà biết chớ...Á… Té…!!!”
Tụi nó thấy Kirishima và Kaminari cố gắng la to để trấn an mọi người mà không được. Nhỏ con Mineta đã bị nhấn chìm vào biển người mênh mông, chỉ còn cánh tay giơ lên mấy cái rồi biến mất…
Hitomi nhìn mớ bòng bong trước mặt cảm giác nhức cả não.
[Thiệt tình, ghét nhất là ồn ào thế này!]
“Bốn người ở đây chờ tôi chút nhé!”
Hitomi nói với Momo và ba đứa kia rồi bước thẳng về phía trước…
“Chờ đã, Kizari – kun, cậu định làm gì?”
“Chấm dứt sự hỗn loạn này!”
Hitomi trầm giọng đầu không ngoảnh lại…
Lida hét lên:
“Thượng lộ bình an…!”
“…”
Phốc!!!
Uraraka vẻ kìm mặt như táo bón lúc kìm lại không nổi, trực tiếp phun ra một ngụm nước…
“Sao vậy Uraraka – san?”
Midoriya quan tâm hỏi.
“Không có gì, chỉ là hai người bọn họ nghiêm trang giống diễn kịch quá…Tớ…tớ nhịn không nổi nữa!”
Uraraka lắc lắc đầu, tay che lấy nụ cười còn cố nén ở miệng…
Lida: “…”
Hitomi: “…”
Dở khóc dở cười trước lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-nhi-thu-nguyen/1844491/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.