“Theo ta thấy thì em không thể kiểm soát được năng lực đúng không, Midoriya?”
Vẫn dáng vẻ khiếp người và giọng nói vô cảm đó, thầy Aizawa lạnh lùng đặt câu hỏi cho Midoriya.
“Dạ…Vâng!”
“Chẳng lẽ em lại định trở thành phế nhân, và để người khác đến cứu nữa à?!”
ỰC!!!
Midoriya nuốt nước bọt một cái, trên khuôn mặt tàn nhan của thằng bé đã chảy đầy mồ hôi mà nó không hề hay biết. Nó lắp bắp đáp lại:
“Đ…Đ…Đó không phải là ý định của em!”
Pặc…!!!
Chưa nói dứt lời, sợi dây vải từ người thầy Aizawa đã quăng tới trói lấy thằng nhỏ và kéo về trước mặt ông.
Đôi mắt đỏ rừng rừng như ánh lửa ấy chăm chú nhìn vào thằng bé và gằn rõ từng câu:
“Cho dù em có ý định gì đi nữa, thì người những người xung quanh cũng sẽ buộc phải đến cứu em thôi!”
(T.T)!
“Trước kia… Có một anh hùng với sự đam mê mãnh liệt đã cứu hơn ngàn người và tạo nên huyền thoại. Dù em có lòng dũng cảm đó… thì vẫn chỉ là một kẻ lót đường, biến thành một con búp bê vô dụng sau mỗi lần cứu được một người!”
“Midoriya Izuku!”
“Với sức mạnh của em thì không thể trở thành anh hùng được đâu!”
[Gì chứ?]
[Thầy ấy phủ định chính mình…]
[…Nhưng cho dù có vậy đi chăng nữa, em cũng sẽ chứng minh cho thầy thấy!]
Đôi mắt Midoriya ánh lên vẻ quyết liệt đối thẳng với ông thầy mà không hề chùn bước chút nào.
Bất chợt, sợi dây vải đột ngột giãn lỏng và thả cậu ra.
Aizawa nhắm mắt lại không hề nhìn tới thằng nhóc và nói:
“Ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-nhi-thu-nguyen/1844482/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.