Hitomi cũng không đợi ở nơi đó, tính cách độc hành như một thói quen khiến cậu không muốn đợi nhiều ở chốn đông người. Cũng chẳng phải vì sợ sệt hay chán ghét này nọ, chẳng qua chỉ là phiền toái mà thôi.
Tất nhiên nếu cần thì Hitomi vẫn là một chàng trai trẻ năng động và đầy nhiệt huyết!
(☞゚ヮ゚)☞!
Cơ mà, lúc này thì nhóc Midoriya (từ giờ xài tên luôn vì đã thấy bảng thuộc tính rồi) mới là người thảm hại nhất nơi đây. Nước mắt nó ràn rụa, cánh tay trái duy nhất còn lại đang đập liên hồi trên mặt đất, miệng liên tục gào khóc:
“Chỉ cần mình kiếm được thêm một điểm nữa thôi!”
“Chỉ một điểm nữa….!”
Ánh mắt nó đầy lưu luyến không buông bỏ, nhưng thông báo vang lên từ loa của ông thầy đã vỡ nát mọi hi vọng của thằng nhỏ.
“ĐÃ …HẾT GIỜ!”
“Cuộc thi kết thúc!”
Kèm theo đó là một đoạn nhạc nghe mà não cái lòng….
Mọi người: (ノಠ益ಠ)ノ!
Có cần thiết phải như đưa tang vậy không?
Không một ai lên tiếng nhổ nước bọt, bởi vì chính họ cảm giác được bản thân cũng chả làm tốt được bao nhiêu. Tuy nhiên tất cả thí sinh đều nghĩ chắc rằng người đầu tiên sẽ rớt…Ắt hẳn là thằng bé tóc đen này.
Mà Midoriya, vẻ sửng sốt, bất lực, bàng hoàng và thất vọng, vô số cung bậc cảm xúc khác nhau đều hiện rõ lên khuôn mặt cay đắng tràn đầy nước mắt kia.
Và “Ụppppp…”
Nó không chịu nổi áp lực đến từ cả mặt thể xác và tinh thần, đã đổ gục xuống bất tỉnh nhân sự.
“Tên này là cái quái gì thế?”
“Tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-nhi-thu-nguyen/1844478/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.